"Mẹ, cái này đúng là chơi rất vui nha."
Long Thi Vũ kéo xe cứu thương về sau một hồi, sau đó để nó chạy về phía trước một khoảng cách dài.
Uyển Uyển ngồi xổm ở đối diện lập tức đưa tay bắt được xe cứu thương hết lực dừng lại, sau đó giúp nó "lái" trở lại, miệng còn phát ra tiếng ô ô phối hợp.
Lý Mẫn Tuệ ngồi xổm ở bên cạnh nhìn dáng vẻ dễ thương của nàng thì không nhịn được mà nhìn nhiều mấy lần, thế nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, một lần nữa rơi xuống trên người con gái.
"Khi còn bé mẹ cũng đã từng mua cho con chiếc xe tương tự như vậy." Lý Mẫn Tuệ nói.
"Thật sao?" Long Thi Vũ kinh ngạc hỏi.
Lý Mẫn Tuệ gật gật đầu, "Chẳng những có loại về lực này ,à còn có điều khiển từ xa. Nhưng mà con là con gái nên không quá yêu thích chơi những thứ này, thứ mua nhiều nhất chính là các loại bút màu nước và sách vẽ..."
Lý Mẫn Tuệ nói xong lời cuối cùng, bỗng nhiên không lên tiếng nữa.
Thế nhưng Long Thi Vũ cũng không có cảm nhận được, mà là vui mừng hỏi: "Thật sao? Tại sao con lại chưa từng thấy vậy?"
"Bởi vì con lớn rồi, không thích nữa, có cái mất rồi, có cái được đặt ở nhà kho..." Lý Mẫn Tuệ nhỏ giọng nói.
Long Thi Vũ nghe vậy thì không cười nữa mà cúi đầu.
Lý Mẫn Tuệ có chút luống cuống tay chân.
"Rất nhiều thứ đều bị con chơi hỏng rồi, hơn nữa còn bẩn, chỉ có thể vứt đi. Nhưng mà vẫn còn rất nhiều bức tranh con vẽ khi còn bé, mẹ đều không cam lòng vứt, cho nên có giữ lại." Lý Mẫn Tuệ vội vàng giải thích.
Long Thi Vũ nghe vậy ngẩng đầu lên, hơi nghi hoặc một chút hỏi: "Mẹ không phải không thích con vẽ vời sao?"
Lý Mẫn Tuệ nghe vậy thì vội vàng lắc lắc đầu, "Mẹ làm sao sẽ không thích con vẽ vời được. Con là con gái của mẹ, mẹ chưa từng không thích chuyện gì mà con làm cả."
"Vậy vì sao mẹ không cho con vẽ vời?" Long Thi Vũ rất là nghi hoặc.
"Mẹ không phải là phản đối con vẽ tranh, con đường trở thành hoạ sĩ khó khăn hơn nhiều so với con đường học tập, hoặc là trở thành hoạ sĩ lớn, hoặc là không có tiếng tăm gì, vẽ vời cũng không thể khiến con trở thành công cụ sinh tồn ở trong xã hội này. Thế nhưng học tập thì có thể, nếu như con học tốt tri thức, mới có thể tăng cường năng lực sinh tồn..."
Long Thi Vũ nghe vậy thì mặt đầy mờ mịt, nàng không hiểu những thứ này lắm.
Chỉ là có chút nghi hoặc mà hỏi: "Vậy vì sao mẹ lại để con học khiêu vũ và đàn dương cầm?"
"Bởi vì mẹ xưa nay đều không kỳ vọng con trở thành nhà vũ đạo hoặc là nhà âm nhạc. Mẹ bảo con học những thứ này, một là vì để rèn luyện con, một là vì bồi dưỡng khí chất của con, để sau khi con lớn lên sẽ trở thành người càng tốt hơn. Cho nên, con có học được hay không đều không quan trọng." Lý Mẫn Tuệ nói.
Long Thi Vũ nghe vậy vẫn là không hiểu lắm, nhưng mà đã không có quan hệ gì rồi...
"Thế nhưng mẹ hiện tại hối hận rồi, chỉ cần con bình an, vui vẻ là được rồi..." Lý Mẫn Tuệ lẩm bẩm.
...
"Quỷ bởi vì có tâm nguyện chưa xong nên mới lưu lại nhân gian, nhưng không phải trở thành bất biến. Nếu như nghĩ thông, buông bỏ chấp niệm, lại không lo lắng thì cũng sẽ rời đi." Hà Tứ Hải nói với Long Học Minh đang ngồi ở bên cạnh.
Long Học Minh nghe vậy thì nhìn Hà Tứ Hải, lẳng lặng mà chờ đoạn sau.
"Trước khi các người tới đây, Long Thi Vũ nói với tôi, nàng không muốn xem gấu trúc bữa." Hà Tứ Hải nói với vẻ bình thản.
Thế nhưng Long Học Minh nghe vậy thì sắc mặt lại trở nên trắng xanh một lần nữa.
Hắn ôm đầu thống khổ nói: "Chúng tôi thật đúng là cha mẹ thất bại."
"Khi còn sống không thỏa mãn được nguyện vọng của nàng, chết rồi cũng không thể làm vừa lòng nguyện vọng của nàng. Nhưng mà... nhưng là tôi chỉ là muốn nàng ở bên cạnh tôi lâu thêm một chút, dù cho tôi không thấy được, không nghe thấy nàng nói chuyện, nhưng chỉ cần nàng ở bên cạnh tôi là tốt rồi..." Thân thể của Long Học Minh run bần bật, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
"Khi còn sống, các người đều nói yêu nàng, làm tất cả đều là vì nàng, nhưng mà đây thật sự là thứ nàng muốn sao?" Hà Tứ Hải nhìn về phía Long Thi Vũ đang ngồi xổm chơi đùa ở phía trước.
"Là chúng tôi sai rồi." Long Học Minh cảm thấy hối hận không gì sánh được.
Thế nhưng Hà Tứ Hải nghe vậy lại lắc lắc đầu.
"Tôi cũng không biết các người có sai hay không." Hà Tứ Hải cũng tương đối mơ màng.
Nói là để cho đứa nhỏ vui vẻ trưởng thành là tốt nhất, thế nhưng trẻ nhỏ không có năng lực phán đoán của chính mình, nếu như mất đi ràng buộc thì sẽ triệt để phế bỏ, không có người lớn dẫn dắt, sau khi lớn lên tiến vào xã hội còn có thể vui vẻ sao?
Giáo dục vui vẻ đều là đánh lừa người nghèo, sau khi lớn lên đối mặt với áp lực cuộc sống, không có năng lực cạnh tranh sinh tồn, còn có thể vui vẻ hay sao? Cuối cùng bị trở thành rau hẹ bị cắt rau, tầm thường vô vi mà sống hết một đời.
Hà Tứ Hải bỗng nhiên có chút hiểu rõ, hắn trở thành người tiếp dẫn có thể xem như là quá trình luyện tâm đối với hắn, nhưng loại quá trình này có lẽ không phải vì chính hắn, mà là vì có thể bồi dưỡng Đào Tử, giáo dục Đào Tử một cách tốt hơn.
Bởi vì hắn đang còn rất trẻ, chưa trải nghiệm quá nhiều về cuộc sống. Hắn cũng nhất định phải học cách trưởng thành, càng nghĩ hắn càng thấy có loại khả năng này.
Nghĩ tới đây, Hà Tứ Hải lại đưa ánh mắt rơi xuống trên người Uyển Uyển.
Tại sao "Thần" lại lựa chọn Uyển Uyển và Huyên Huyên người "Giúp đỡ" hắn, nói thực sự thì các nàng còn quá nhỏ, thực ra cũng không có nhiều trợ giúp đối với hắn. Nếu như thuần túy vì "Công việc"thì lựa chọn người có suy nghĩ thành thục hơn không phải càng tốt hơn sao?
Phần lớn thời gian các nàng đều là chơi đùa cùng Đào Tử, giống với người trưởng thành của Đào Tử hơn.
Lại liên tưởng đến lúc trước Chúng Sinh nói trên người Uyển Uyển và Huyên Huyên đều có một loại phẩm chất đặc biệt, hầu như có thể rèn luyện.
Cho nên mình chỉ là công cụ người để nuôi Đào Tử?
Hà Tứ Hải gãi gãi đầu, có chút khổ não.
------
Dịch: MBMH Translate