Hai vợ chồng Long Học Minh mang theo Long Thi Vũ trở về, ngày hôm nay quá muộn rồi, vườn thú đã đóng cửa.
Bọn họ quyết định sáng mai sẽ mang con gái đi vườn thú, hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của nàng.
Để cho con gái thật vui vẻ, rời đi mà không còn ràng buộc gì.
Về phần hung thủ, đó là chuyện của bọn họ, không nên để con gái dừng "Bước chân" lại.
Tuy rằng nàng chết rồi, thế nhưng nàng vẫn có con đường mà mình phải đi.
Tuy rằng vạn phần không muốn, nhưng bọn họ đồng ý chịu đựng nỗi đau chia lìa.
Chỉ mong kiếp sau, nàng sẽ gặp được cha mẹ yêu thương và thấu hiểu nàng hơn.
Tuy rằng...
Nàng sẽ trở thành bảo bối của người khác.
Chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi.
...
"→_→, ba ba, ba cứ luôn nhìn con làm gì?" Đào Tử tan học trở về, thấy Hà Tứ Hải nhìn chằm chằm mình thì cảm thấy có chút kỳ quái.
"Bởi vì con đẹp."
"Ha ha, đó là đương nhiên." Đào Tử xoa eo, dương dương tự đắc.
"Da mặt cũng dày." Hà Tứ Hải tiếp tục nói.
(* ̄︿ ̄)
"Hừ, ba lừa người, da con mới không dày, mềm mềm."
Đào Tử kéo mạnh thịt trên má mình một cái —— đạn Q.
"Chính là dày, giống như là da trâu vậy." Hà Tứ Hải nhẹ nhàng bấm một cái ở trên gò má nàng.
"Hừ, ba lừa người, cho rằng con là đứa trẻ ba tuổi sao?" Đào Tử hầm hừ nói.
"Không phải vậy sao?"
"Con năm tuổi rồi." Đào Tử nhìn Hà Tứ Hải với vẻ mặt như đang nhìn kẻ ngốc.
Hà Tứ Hải:...
"Được rồi, con năm tuổi rồi, lừa không được con rồi, Đào Tử phải nhanh lớn lên nha." Hà Tứ Hải xoa xoa đầu nhỏ của nàng, hơi cảm khái.
"Ha ha, chờ con trở thành chị gái thì ba ba sẽ trở thành ông lão."
"Nếu như ba trở thành ông lão rồi, không thể động đậy, Đào Tử có thể chăm sóc cho ba hay không?" Hà Tứ Hải cười hỏi.
Thế nhưng không nghe thấy Đào Tử trả lời, hắn cúi đầu xuống, chỉ thấy Đào Tử ngước cổ, nước mắt lưng tròng nhìn hắn với vẻ tràn đầy oan ức.
"Làm sao thế?"
"Con không muốn ba ba biến thành ông lão." Nước mắt của Đào Tử rơi xuống theo gò má.
"Đứa ngốc, chỉ cần là người thì đều sẽ già." Hà Tứ Hải khom lưng ôm nàng lên.
"Đào Tử lớn lên, phải làm một người vui vẻ đó." Hà Tứ Hải giúp nàng lau nước mắt rồi nói.
Cả một đêm Long Học Minh và Lý Mẫn Tuệ hầu như không ngủ.
Đến lúc trời sắp sáng, mới hơi chợp mắt một hồi.
Thế nhưng rất nhanh đã tỉnh lại rồi.
Tối hôm qua, hai vợ chồng lấy ra mấy bộ quần áo Long Thi Vũ thường mặc khi còn bé.
Vẽ một ít bức tranh.
Chơi đùa một số đồ chơi.
Tìm lại mấy bức ảnh .
Tất cả đều được tìm lại. Bọn họ vừa lật xem, vừa nhớ lại thời gian vui vẻ cùng con gái trong quá khứ.
Bởi vì không có đèn Dẫn Hồn, bọn họ không biết con gái có ở bên người hay không.
Thế nhưng chuyện này cũng không quan trọng, con gái ở trong lòng bọn họ.
Cho nên cho dù bọn họ buồn ngủ, nhắm mắt lại nhưng trong mơ tất cả đều là con gái.
"Không muốn ngủ một hồi sao?" Long Học Minh cố nén cơn buồn ngủ hỏi.
Lý Mẫn Tuệ dụi dụi con mắt, lắc lắc đầu.
"Tôi đi nấu bữa sáng, chờ ăn sáng xong, chúng ta đến chỗ của Hà tiên sinh mượn đèn Dẫn Hồn..." Lý Mẫn Tuệ thấp giọng nói .
Long Học Minh nghe vậy thì im lặng một hồi, sau đó nhẹ giọng nói: "Không cần phiền toái như vậy, trong nhà không phải có bánh mì sao? Chúng ta ăn chút bánh mì là được."
Lý Mẫn Tuệ không phản đối, mở tủ lạnh ra, chuẩn bị lấy bánh mì ra.
Đúng lúc này, hai cô bé nhỏ nắm tay nhau bỗng nhiên xuất hiện ở trong phòng khách.
Hai vợ chồng đã từng thấy một người còn lại trong đó, chính là cô bé tên là Uyển Uyển.
Bọn họ chưa từng nhìn thấy người còn lại, thế nhưng trong tay nàng lại cầm một chiếc đèn lồng màu đỏ, chính là đèn Dẫn Hồn của Hà tiên sinh.
"Há, ba mẹ của chị gái."
Uyển Uyển nhìn thấy Long Học Minh và Lý Mẫn Tuệ, dường như đang xác nhận là không sai, lầm bầm lầu bầu nói một tiếng.
"Ông chủ bảo cháu cho các người mượn đèn."
Huyên Huyên nghe vậy liền đi lên trước, đưa đèn Dẫn Hồn trong tay cho Long Học Minh.
"Cảm... Cảm ơn." Long Học Minh còn chưa kịp phản ứng lại, ngơ ngác mà nói.
Huyên Huyên không tiếp lời, mà là nghiêng đầu, nhìn về phía sô pha.
Chị gái đang nằm ở trên ghế sô pha, nhìn con gấu bông trên bàn trà, dường như là không có nhận ra các nàng đến đây.
"Hi hi... Chúng cháu phải về nhà ăn cơm rồi." Uyển Uyển nhẹ nhàng chạy lên trước, kéo tay Huyên Huyên trồi nói.
"Tạm biệt." Huyên Huyên vẫy vẫy tay với hai người.
"Tạm...Tạm biệt..." Hai người ngơ ngác mà đáp lại.
Sau đó liền thấy cô bé tên là Uyển Uyển vẫy tay với không trung, chớp mắt đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nếu như không phải trong tay còn cầm đèn Dẫn Hồn, bọn họ còn thật sự cho rằng là mình chưa tỉnh ngủ.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, vừa muốn nói chuyện, hai cô bé lại đột nhiên xuất hiện ở trong phòng khách.
------
Dịch: MBMH Translate