Uyển Uyển hơi ngượng ngùng mà gãi gãi đầu, sau đó cười hi hi rồi nói: "Ông chủ nói, nếu như sang năm mà chị gái vẫn chưa luân hồi thì ngày 15 tháng 7 các người còn có thể gặp mặt nha."
"Thật sao?" Long Học Minh kinh hỉ hỏi.
"Ừ, sẽ trở về từ Minh Thổ nha."
Hai đứa nhóc gật gật đầu.
"Cảm ơn, cảm ơn..."
Hai vợ chồng vội vàng cảm ơn, trong mắt tất cả đều là sương mù, nhưng không hoàn toàn là bi thương nữa.
"Tạm biệt." Huyên Huyên giống như cảm nhận được tâm tình của bọn họ, nhẹ nhàng vẫy vẫy tay.
"Tạm biệt..."
Hai đứa nhóc nhí nha nhí nhảnh lại biến mất một lần nữa ở trước mặt bọn họ.
"Thì ra Hà tiên sinh thực sự là thần? Nhưng lại rất giống với một người bình thường." Lý Mẫn Tuệ nhỏ giọng lẩm bẩm.
Dù cho bọn họ biết Hà Tứ Hải là người tiếp dẫn.
Thế nhưng đối với bọn họ mà nói thì cũng không có quá nhiều khái niệm. Dù sao Hà Tứ Hải ngoại trừ có thể làm cho bọn họ nhìn thấy con gái ra thì cũng không có thể hiện ra bản lĩnh thần thông gì cả.
Nhưng mà hiện tại hai đứa nhỏ đột nhiên xuất hiện ở trước mắt bọn họ rồi lại biến mất không còn tăm hơi, ngoại trừ thần linh, sợ là không có quá nhiều cách giải thích khác.
"Cho dù có phải là thần hay không thì chúng ta cũng phải có lòng kính nể." Long Học Minh nhìn vợ một cái rồi nói.
Lý Mẫn Tuệ biết hắn có ý gì, chỉ yên lặng không nói.
Long Học Minh cầm đèn đi về phía sô pha, nhìn con gái đang nằm trên ghế sô pha rồi nhẹ nhàng ngồi xuống ở bên cạnh.
Sau đó đặt tay lên trên gương mặt của nàng, nhẹ giọng hỏi: "Đang suy nghĩ gì thế?"
Long Thi Vũ đang ngơ ngác mà nhìn con gấu bông trên bàn, ánh mắt bỗng trở nên linh động.
"Ba ba khoác lác, nói một chút là có thể bắt được gấu nhỏ, nhưng mà bắt thật lâu vẫn chưa bắt được..."
Long Học Minh lúc mới đầu còn không rõ nàng đang nói cái gì, tiếp theo mới phản ứng lại.
Quay đầu nhìn về phía con gấu nhỏ trên bàn, ánh mắt trở nên nhu hòa.
Trước khi Long Thi Vũ lên tiểu học, nàng cảm thấy mình chính là đứa nhỏ vui vẻ nhất trên thế giới này.
Mỗi ngày đến nhà trẻ rồi là chơi đùa với các bạn nhỏ khác.
Lúc không cần đi nhà trẻ thì ba ba sẽ mang nàng đi chơi đùa khắp nơi.
Mùa xuân dẫn nàng đi đạp xe, chơi diều, ngắm trăm hoa.
Mùa hè dẫn nàng đi bơi, ăn kem ly.
Mùa thu thì dẫn nàng đi sân chơi, ngồi xe lửa nhỏ, ngựa gỗ nhỏ... chơi đến quên nhà.
Mùa đông, bên ngoài rất lạnh, ba ba liền dẫn nàng đi xem phim, mua sắm...
"Ba ba, ba nhìn kia, máy gắp thú, con muốn con gấu nhỏ bên trong."
Long Thi Vũ vừa liếc mắt đã nhìn trúng con gấu nhồi bông bên trong máy gắp thú.
Con gấu nhỏ nhất định cũng vừa ý nàng.
Nhìn kia, con mắt tròn vo của nó chính là đang nhìn nàng.
"Ba ba gắp ra giúp con." Long Học Minh nói với vẻ chắc như đinh đóng cột.
"Ồ ~→_→ "
"Anh mắt đó của con là có ý gì, ba đã nói với con, ba rất là lợi hại. Năm đó ba là người có kỷ lục gắp thú cao nhất, bỏ ra mười tệ, lập tức gắp được tám con..."
"Tám cpn là bao nhiêu?"
" y..."
"Nói chung là ba ba rất lợi hại." Long Học Minh nói.
Nhưng mà...
Long Thi Vũ càng ngày càng thất vọng, nàng thậm chí đều có thể nhìn thấy vệt mồ hôi sáng lấp lánh trên trán của ba ba.
"Không gắp được thì thôi vậy." Long Thi Vũ thất vọng nói.
"Yên tâm đi, nhất định có thể gắp được, ba ba rất lợi hại." Long Học Minh nói.
Nhưng mà lời nói này đã yếu đi rất nhiều.
"Đừng hoảng hốt, đừng hoảng hốt, từ từ, từ từ..."
Nhìn con thú nhồi bông trên thanh gắp, Long Học Minh cảm thấy quả thực còn căng thẳng hơn so với lúc hắn thi đại học.
Long Thi Vũ bên cạnh cũng nắm chặt quả đấm nhỏ, âm thầm tiếp sức cho ba ba.
"Oa..." Đúng lúc này, Long Thi Vũ vui mừng hét lên.
Bởi vì ba ba cuối cùng cũng gắp được rồi.
Nhìn con gái ôm con gấu nhỏ vào trong ngực, dáng vẻ tươi cười.
Long Học Minh đầu đầy mồ hôi lại cảm thấy thời khắc này hắn như có toàn bộ thế giới.
Long Học Minh ôm nàng lên, Long Thi Vũ lập tức ôm cổ của hắn, hôn một cái " kít" ở trên mặt hắn.
"Cảm ơn ba ba."
Khoảnh khắc đó, Long Học Minh cảm thấy hạnh phúc như sắp tràn ra.
Con gấu nhồi bông này cũng đã trở thành một trong những món đồ chơi yêu thích nhất của con gái.
Cho dù là đi đâu thì nàng đều thích mang theo nó.
Nhưng mà...
Bắt đầu từ khi nào đã gác xó nó vậy.
Không ai còn nhớ được nữa.
Lý Mẫn Tuệ ở bên cạnh nghe hai cha con nói chuyện, có loại cảm giác hoàn toàn không thể chen lời vào, trong lòng không khỏi có chút mất mát lờ mờ.
"Mẹ đi làm bữa sáng cho các người." Nàng nhỏ giọng nói.
"Được nha, con muốn ăn bánh trứng chiên do mẹ làm." Long Thi Vũ nghe vậy thì lập tức trở mình ngồi dậy từ ở trên ghế sô pha.
"Được." Lý Mẫn Tuệ lộ ra một nụ cười vui vẻ.
Lý Mẫn Tuệ đi vào nhà bếp với vẻ mặt vui cười, nhưng sau khi đi vào thì nụ cười liền lập tức biến mất.
Nàng vừa làm bánh rán trứng gà vừa chảy nước mắt.
Bởi vì đây chính là lần cuối cùng mà nàng làm bánh rán trứng gà cho con gái.
Sau này đại khái sẽ không còn có người thích ăn bánh rán trứng gà của nàng như vậy nữa rồi.
------
Dịch: MBMH Translate