Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 542 - Chương 542: Quan Trọng Là Hiện Tại

Chương 542: Quan Trọng Là Hiện Tại Chương 542: Quan Trọng Là Hiện Tại

“Được rồi, đừng chơi nữa, qua đây ăn sáng hết đi.” Hà Tứ Hải gọi ba đứa trẻ đang nhún nhảy trên sofa.

“Dạ vâng.” Ba đứa trẻ lập tức chạy tới, trèo lên ghế ngồi ngắn.

“Ba ba, sáng nay ăn gì thế?” Đào Tử tò mò hỏi.

“Ăn mì, hôm nay ba ba của con làm mì trứng cho chúng ta đấy.” Lưu Vãn Chiếu bưng hết mấy bát mì trong bếp ra cho mấy đứa trẻ.

Đào Tử nghe vậy thì rất vui, nàng thích nhất là ăn mì trứng.

“Nào, mỗi người một phần.” Lữu Vãn Chiếu bày từng bát mì ra trước mặt bọn chúng.

“Nếu trong nhà thực sự có ba đứa con, thì phải làm sao?” Hà Tứ Hải cảm khái nói.

Từ sáng đến tối, chạy qua chạy lại, ríu rít không ngớt.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy thì bật cười thành tiếng.

“Không phải bây giờ anh có rồi sao?”

“Không giống mà.” Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu đang định nói thêm, thì Huyên Huyên đột nhiên lại la lên.

“Chị đừng cười nữa, chị cứ cười như vậy nước miếng bắn hết vào bát của em rồi.”

Nói xong còn tỏ vẻ ghét bỏ.

“Lúc cần chị thì em yêu chị, lúc không cần thì đến nhìn cũng chẳng thèm nhìn chị lấy một cái, cái đồ tồi nhà em.” Lưu Vãn Chiếu đưa tay ra nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.

“Chị ơi, chị đừng nhéo mặt em, nếu không em sẽ bị xấu đi đó.” Huyê Huyên cố gắng giãy giụa.

“Vậy thì làm sao?”

“Vậy... vậy thì chị sẽ có một đứa em gái xấu xí.” Huyên Huyên trợn tròn mắt, nhanh chóng nghĩ ra lý do.

Càng nói càng cảm thấy có lý.

“Người khác sẽ nói, cô Lưu này, bạn nhỏ này là ai?” Huyên Huyên chống hông, bắt chước giọng điệu của người lớn.

“Chị nói, đây là em gái của tôi.”

Sau đó người khác sẽ nói: “Ôi trời, em gái cô sao mà xấu thế? Tại sao vậy? Tại sao vậy?”

Lưu Vãn Chiếu bị nàng chọc mà cười lớn, sau đó hùa theo giọng điệu của nàng hỏi lại: “Là tại sao thế?”

“Đương nhiên là tại chị nhéo đó, chị cũng không muốn em gái mình bị xấu đi đâu đúng không?” Huyên Huyên hậm hực lẩm bẩm.

“Không muốn, không muốn.”

Lưu Vãn Chiếu cố nhịn cười, xoa đầu nàng, nói: “Mau ăn đi, cẩn thận mì nguội hết rồi.”

Ngay lúc này, bên cạnh lại vang lên một tiếng ‘xì xụp’.

m thanh này là do Uyển Uyển phát ra, nàng đang ngậm một sợi mì dài ngoằng, hút xì xụp vào trong miệng.

Huyên Huyên vừa thấy vậy thì cuống lên ngay, nàng không thể thua được, gắp một đũa sau đó lập tức há miệng nghiêng người về phía trước, hận miệng mình không đủ lớn, nhét hết đồ ăn vào miệng.

Mà Đào Tử ở bên cạnh lại bình tĩnh, ung dung hơn nhiều, nàng đưa đũa vào bát, sau đó khẽ xoay, xoắn mấy sợi mì vào nhau.

Mỳ là phải ăn như thế này, ăn như vật không những có thể ăn được nhiều, mà còn không bị rớt ra ngoài.

Chị gái Uyển Uyển ở bên cạnh ăn xì xụp làm sợi mì văng lên tận trán.

Nước lèo của Huyên Huyên thì vãi hết ra ngoài, khắp nơi dính đầy dầu.

Đào Tử →_→ nhìn bọn họ, hơi có cảm giác độc cô cầu bại.

Mình vẫn là giỏi nhất.

Mình kiêu ngạo à? Mình đâu có, ha ha...

“Cô bé ngốc này đang ăn mì, tự nhiên lại cười cái gì?” Hà Tứ Hải hơi nghi hoặc nhìn sang Lưu Vãn Chiếu hỏi.

Lưu Vãn Chiếu nhún vai nói: “Cái này sao em biết được, chắc là do mẹ anh nấu ngon quá đấy.”

“Vậy sao? Vậy em biết nấu mì chưa? Lần sau tới thì nấu cho bọn anh ăn.” Hà Tứ Hải cười nói.

Sáng nay khi Hà Tứ Hải thức dậy làm bữa sáng, Lưu Vãn Chiếu đã vô cùng háo hức đòi theo hắn vào bếp, mặc dù nàng không giúp được việc gì.

Thế là Hà Tứ Hải đã dạy nàng cách nấu mì.

Mấy bí quyết làm thế nào để vớt mì mà không bị nhão, làm thế nào để luộc chín kỹ lòng đỏ trứng, nêm nếm gia vị thế nào cho ngon, cái nào không được cho quá nhiều...

Lưu Vãn Chiếu không học Hà Tứ Hải thì không biết, hắn đã học được một vài thứ mới...

Bản thân vẫn còn quá trẻ, ít kiến thức.

Sau đó nàng không thể không cảm khái như vậy.

...

Ăn sáng xong, Lưu Vãn Chiếu mặt mày phấn chấn đi tới trường.

Huyên Huyên và Đào Tử cùng nhau đi mẫu giáo.

Trong nhà chỉ còn lại Hà Tứ Hải và Uyển Uyển.

Hà Tứ Hải cũng không đến Vấn Tâm quá, mà chuẩn bị đi siêu thị mua con cá, chuẩn bị trưa nay nấu canh cá, đây là một món được nấu bởi công thức bí mật.

Uyển Uyển cũng rất thích ở cùng với ông chủ.

Ở trước mặt ông chủ vui vẻ hoạt bát.

Chạy vòng quanh ông chủ.

Hát cho ông chủ nghe những bài hát mà đến bản thân mình cũng không hiểu.

Hia hia..., tóm lại là rất vui vẻ.

Nhưng Uyển Uyển đột nhiên dừng lại, cả người như chết lặng.

“Sao thế?” Hà Tứ Hải ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nghi hoặc hỏi.

Uyển Uyển nhìn chằm chằm vào mặt Hà Tứ Hải, sau đó mắt lại sáng lên, rồi ùa vào lòng Hà Tứ Hải.

“Em làm sao thế?” Hà Tứ Hải dịu dàng vỗ lưng nàng, nhẹ nhàng hỏi.

“Có người?”

“Có người gì chứ? Ở đâu có người?” Hà Tứ Hải nghi hoặc nói.

“Có người đến rồi.” Giọng nói của Uyển Uyển trầm hẳn xuống.

Nàng ôm chặt lấy cổ Hà Tứ Hải, thân thể khẽ run lên.

Hà Tứ Hải vẫn không hiểu nàng đang nói gì.

Nhưng...

“Đừng sợ, anh ở bên cạnh em.” Hà Tứ Hải nhẹ nhàng ôm lấy nàng.

Lời nói này cứ như đã tiếp thêm dũng khí cho Uyển Uyển, sau đó nàng khua khua bàn tay nhỏ trong không khí.

Trong chớp mắt, mọi thứ đã thay đổi, bọn họ đã ở trong một công trường đang thi công.

Hà Tứ Hải còn chưa kịp quan sát xung quanh, thì đã nghe thấy những âm thanh quái dị phát ra từ bên cạnh.

“Hà tiên sinh... còn có cả Uyển Uyển, sao hai người lại tới đây?”

Hà Tứ Hải quay người lại thì thấy Lâm Kiếm Xuân và Chu Ngọc Quyên đội mũ bảo hiểm và khẩu trang đang ở cách đó không xa, cũng vô cùng kinh ngạc nhìn về phía hai người họ.

Bỗng nhiên Hà Tứ Hải cảm thấy hơi hoảng, sau đó nhìn sang bên cạnh.

Quả nhiên xung quanh đều đã đỏ nát, bên cạnh còn có một phần móng đang đào.

“Ba? Mẹ?” Uyển Uyển hoài nghi hỏi.

“A, con yêu.” Châu Ngọc Quyên vội vàng tới đón, dang tay ra ôm lấy nàng từ trong lòng Hà Tứ Hải.

“Mẹ...” Uyển Uyển ôm lấy cổ mẹ, cảm thấy vô cùng an tâm.

“Hà tiên sinh, tại sao hai người lại tới đây.” Lâm Kiến Xuân đi tới hỏi nghi hoặc hỏi.

Bọn họ đã giấu Uyển Uyển chuyện mình tới đây chuyến này, bọn họ không muốn nàng biết, vì không muốn nàng nhớ ra những ký ức tàn nhẫn, đau đớn.

Không ngờ, Uyển Uyển vẫn đến.

“Uyển Uyển đã đưa tôi tới đây.”

Uyển Uyển nghe thấy Hà Tứ Hải nhắc đến mình thì quay đầu lại, nhìn cái móng đang đào, chỉ tay về phía đó: “Mẹ, con ở đây...”

“Mẹ biết rồi, mẹ biết rồi, mẹ và ba đến để đón Uyển Uyển về nhà.” Chu Bảo Quyên lau nước mắt trên khóe mắt.

Hà Tứ Hải lại liếc nhìn cái móng một cái, trong đó có vài công nhân đang làm việc chăm chỉ để đào nó.

Mà xung quanh công trường này được bao quanh bằng tôn, nhìn vào lớp tôn thì có thể thấy nơi đây là một tiểu khu khá lâu đời.

“Uyển Uyển, quay ra thôi, còn chưa mua cá mà, chúng ta còn phải mua cá nữa.” Hà Tứ Hải nói với Uyển Uyển đang ôm cổ mẹ.

Chu Ngọc Quyên vô cùng xúc động, thì thầm bên tai Uyển Uyển: “Uyển Uyển trưa nay muốn ăn cá sao?”

“Vâng, ông chủ nấu cho con canh cá rất ngon.” Uyển Uyển nói.

Nhưng từ trong lời nói có thể cảm nhận được tâm trạng hụt hẫng của nàng.

“Hay là, em về với hai người đi, ở đây có anh rồi.” Lâm Kiến Xuân nói Chu Ngọc Quyên.

Chu Ngọc Quên ôm con gái khẽ gật đầu.

Quá khứ đã không quan trọng nữa rồi, điều quan trọng là hiện tại, không phải sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment