Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 543 - Chương 543: Ám Hiệu

Chương 543: Ám Hiệu Chương 543: Ám Hiệu

Long Thi Vũ vô cùng vui mừng, nàng còn cảm thấy bản thân mình từ trước đến giờ chưa từng vui vẻ đến thế.

Nàng nhìn sang mẹ mình đang ngồi bên cạnh, rồi lại nhìn sang người ba đang lái xe.

“Sao thế?” Lý Mẫn Tuệ hoài nghi hỏi.

“Con chỉ muốn nhìn ngắm mọi người thôi.” Long Thi Vũ nói với nụ cười trên môi.

Lý Mẫn Tuệ đưa ngón tay ra, khẽ vuốt tóc mai của con gái.

Tóc mai của con gái có hơi tinh nghịch, mỗi lần chải lại gọn gàng đều sẽ mau chóng bung ra.

Lý Mãn Tuệ vẫn luôn rất thích đưa tay ra giúp nàng vuốt lại.

“Tiểu Vũ.” Lý Mẫn Tuệ nhìn con gái, khẽ gọi một tiếng.

“Sao thế ạ?” Long Thi Vũ quay đầu sang, ngờ vực nhìn nàng.

“Xin lỗi.” Lý Mẫn Tuệ khẽ nói.

Nàng đã muốn nói với con gái một tiếng xin lỗi từ lâu lắm rồi.

Long Thu Vũ nghe vậy thì hơi sững người lại, cứ như bản thân đang nghe nhầm vậy.

“Mẹ muốn nói với con một tiếng xin lỗi.” Lý Mẫn Tuệ đỏ mắt nói.

“Không sao đâu mẹ, con... đã tha thứ cho mẹ từ lâu rồi.” Long Thi Vũ lắc đầu nói.

Lý Mẫn Tuệ nghe vậy, nước mắt lập tức lăn dài trên gò má, sau đó liền vội vã lau đi.

“Cảm ơn con...” Lý Mẫn Tuệ vô cùng hối lỗi nói.

“Mẹ...”

Thấy mẹ khó xử, Long Thi Vũ cũng bắt đầu cảm thấy khó xử, đưa tay ra định giúp mẹ lau nước mặt, nhưng lại bị Lý Mẫn Tuệ ôm chầm lấy.

Lý Mẫn Tuệ hôn lên tóc nàng, trán nàng...

Đây là con gái của nàng, bảo bối nhỏ của nàng...

Nàng kìm nén đau buồn, gọi một tiếng: “Tiểu Vũ...”

Long Thi Vũ được nàng ôm trong lòng, buồn rầu đáp một tiếng ‘vâng’.

“Nếu như có kiếp sau, con vẫn là con gái của mẹ nhé, mẹ muốn làm một người mẹ tốt.”

“Dạ vâng, thưa mẹ.” Long Thi Vũ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên nói.

“Cảm... cảm ơn con.” Lý Mẫn Tuệ nâng mặt con gái lên, nước mắt lưng tròng nói.

Cảm ơn con vì vẫn muốn làm con gái của mẹ.

“Nhưng, mẹ vẫn nhận ra con chứ?” Long Thi Vũ tò mò hỏi.

Nàng đã tầm tuổi này rồi, thực ra cũng đã hiểu được rất nhiều chuyện.

“Mẹ chắc chắn mà, chắc chắn mà....” Lý Mẫn Tuệ bi thương nói.

Bởi vì trong lòng nàng biết rõ, hoàn toàn không thể nào.

Ngay lúc này, mắt Long Thi Vĩ sáng rực lên, nàng hào hứng nói: “Vậy chúng ta cùng nói một ám hiệu đi.”

“Ám... ám hiệu?” Lý Mẫn Tuệ khó hiểu hỏi.

“Đúng vậy, mẹ nói một ám hiệu, con cũng nói một ám hiệu, nếu đúng thì chắc chắn là con...” Long Thi Vũ ra khỏi vòng ôm của Lý Mẫn Tuệ, vui vẻ nói.

“Vậy... vậy nói ám hiệu gì nhỉ?” Bình thường Lý Mẫn Tuệ là người có chủ kiến, nhưng lúc này nàng dường như đã mất đi toàn bộ chủ kiến, con gái nói gì cũng nghe theo.

“Hừm... mẹ ơi, mẹ yêu con không?”

Long Thi Vũ nghĩ một lát, rồi đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn Lý Mẫn Tuệ.

“Đương... đương nhiên, tất nhiên là mẹ yêu con rồi.” Lý Mẫn Tuệ vội vàng nói.

Long Thi Vũ nghe vậy thì mỉm cười, sau đó khẽ nói: “Con cũng yêu mẹ.”

“Vậy nên nếu sau này mẹ có em bé, mẹ chỉ cần nói với em ấy là, mẹ yêu con.”

“Nếu như em bé cũng nói với mẹ là, con yêu mẹ, vậy... nhất định chính là con.”

Long Thi Vũ khẽ nói.

Sau đó nở một nụ cười vô cùng hạnh phúc.

“À... được.” Lý Mẫn Tuệ đang chìm đắm trong đau khổ vô thức gật đầu.

“Vậy là đã giao hẹn xong nhé, mẹ với con móc ngoéo đi, đây là ước hẹn giữa hai chúng ta nhé.”

Long Thi Vũ đưa ngón tay trắng ngần ra móc nghéo với mẹ.

“Móc nghéo rồi, trăm năm không được...”

Long Học Minh lặng lẽ ở đằng trước lái xe mà lòng đau như cắt, nước mắt đã làm nhòe tầm nhìn, chỉ có thể dừng xe lại bên đường, cố gắng lấy lại bình tĩnh.

Long Thi Vũ tựa vào đầu gối Lý Mẫn Tuệ, nằm ở ghế sau, vắt chéo hai chân, tỏ vẻ vô cùng mãn nguyện.

“Mẹ ơi, nếu con lại được làm con của mẹ, con có thể không cần làm nhiều bài tập như trước đây không?”

“Ừm, được, chúng ta không làm, không làm.”

“Cả đàn piano nữa, con không thích học đâu, nhảy thì còn được, con có thể học cùng Lý Tử Di..., không phải, đến lúc đó cậu ấy đã là người lớn rồi, vậy con có thể bảo cậu ấy làm giáo viên dạy nhảy cho con... ha ha...”

Tâm trạng Long Thi Vũ tốt hơn rất nhiều.

“Con còn muốn học vẽ tranh.”

“Được, mẹ sẽ mời giáo viên tốt nhất cho con.”

“Không cần đâu, có ba là được rồi, ba giỏi lắm, đúng không, ba ơi?”

“...ơi, phải, ba giỏi lắm đó.” Giọng nói buồn rầu của Long Học Minh phát lên từ hàng ghế trước.

“Con muốn ba mẹ cùng con đi du lịch vào kỳ nghỉ hè, con muốn thấy sa mạc lớn trông như thế nào...”

Cả quãng đường đi Long Thi Vũ cứ nói không ngừng nghỉ, hệt như một đứa trẻ ‘bình thường’.

...

“Chúng ta đến nơi rồi.” Long Học Minh khẽ nói.

“Ơ, đến rồi sao?” Long Thi Vũ ngồi dậy, nhìn ra bên ngoài cửa xe.

Thật sự đến nơi rồi sao, nàng mở cửa, nhảy ra khỏi xe, sau đó biến mất trước mặt mọi người, nàng quên không mang theo đèn dẫn hồn.

“Chậm lại.” Lý Mẫn Tuệ vội vàng cầm đèn dẫn hồn xuống xe.

“Tiểu Vũ ...” Nàng đi vòng quanh xe tìm kiếm.

“Con ở đây.” Giọng nói của Tiểu Vũ vang lên ở đầu xe.

Lý Mẫn Tuệ thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng mà…

Ban nãy con gái nàng lau nước mắt sao?

“Mẹ ơi, chúng ta lên đi.”

Long Thi Vũ chạy tới nắm lấy cánh tay Lý Mẫn Tuệ, con gái chen ngang làm nàng quên không hỏi.

Long Học Minh cũng xuống xe, nhìn chằm chằm con gái của mình, giấu kín tâm sự trong lòng, rồi cố ‘nặn’ ra một nụ cười.

“Hôm nay mọi người đi học rồi, chắc trong sở thú không có người đâu.” Long Học Minh “cười” nói.

“Ha, đúng vậy.” Long Thi Vũ một tay kéo theo ba, tay kia kéo theo mẹ, trèo lên núi Đại Hùng.

Công viên động vật hoang dã nằm trên núi Đại Hùng.

Men theo lối đi dài, trèo lên từng bậc một.

Long Thi Vũ quay sang nhìn ba, rồi lại quay sang nhìn mẹ.

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay thời tiết thực sự rất tốt, bầu trời xanh vô cùng.

Ánh mặt trời ấm áp chiếu lên cơ thể nàng.

Nàng buông tay ba mẹ ra, chạy nhanh trên những bậc thềm.

“Tiểu Vũ...” Lý Mẫn Tuệ ngạc nhiên nói.

Sau đó định đuổi theo, thì lại bị Long Học Minh ngăn lại.

“Đừng lo, con bé sẽ ở phía trước đợi chúng ta.”

Quả nhiên trong lúc bọn họ vẫn còn đang nói chuyện, Long Thi Vũ đã dừng lại ở bậc thềm phía trước.

Nàng nhìn về phía cổng lớn của vườn thú, nhưng cũng không biết là đang nhìn cái gì.

Vợ chồng Long Học Minh nhanh chóng bước lên trên.

“Tiểu Vũ.” Lý Mẫn Tuệ khẽ gọi một tiếng.

Long Thi Vũ quay đầu lại, trên mặt nàng đầy nước mắt, nhưng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

“Ba ơi, mẹ ơi, con phải đi rồi.” Long Thi Vũ khẽ nói.

“Nhưng... nhưng mà... còn chưa trông thấy gấu trúc mà.” Long Học Minh vội nói.

Long Thi Vũ lắc đầu cười.

“Ban đầu con cũng không thực sự muốn trông thấy gấu trúc lắm, nhưng bản thân con lại không biết.”

“Vậy... vậy nguyện vọng của con là gì?” Lý Mẫn Tuệ vội hỏi.

“Mẹ nhất định sẽ thực hiện cho con.” Nàng nói thêm.

“Nguyện vọng của con... đã được thực hiện rồi mà...” Long Thi Vũ nhìn bọn họ nói.

Long Học Minh đột nhiên hiểu ta gì đó, hắn nhìn mình, rồi lại nhìn sang người vợ ở bên cạnh.

“Ba... mẹ...”

“Cảm ơn hai người đã làm ba mẹ của con....” Long Thi Vũ rơm rớm nước mắt nói.

Sau đó nàng quay người chạy về phía cổng sở thú.

Bởi vì ở đó có một tia nắng trải xuống.

Nàng đã biến mất dưới ánh mặt trời.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment