"Mẹ ơi, chiếc xe nhỏ này chơi vui quá, tự nó chạy được này.”
Uyển Uyển kéo xe cấp cứu đồ chơi về phía sau, sau đó buông tay ra, chiếc xe nhỏ lập tức kêu kít kít chạy về phía trước.
“Hiahia ...” Uyển Uyển nhảy cẫng lên vui sướng.
“Thích như vậy à, vậy mẹ cũng mua cho con một cái nhé.” Chu Ngọc Quyên cười nói.
Uyển Uyển nghe thế liền ngây người, sau đó lắc đầu.
“Tại sao?” Chu Ngọc Quyên thắc mắc hỏi.
“Đồ chơi của Đào Tử, hiahia ...”
Chu Ngọc Quyên: “...”
“Ở đây có trái cây.” Hà Tứ Hải từ trong nhà bếp bước ra, trên tay bưng trái cây đã rửa sạch.
Vì mối quan hệ với Uyển Uyển, bọn họ đã sớm trở về từ công trường, Chu Ngọc quyên cũng trở về với bọn họ.
Sau đó, bọn họ đi siêu thị trước, mua một số thứ rồi mới về nhà.
Chu Ngọc Quyên đang chơi với Uyển Uyển, Hà Tứ Hải thản nhiên quay lại nhà bếp để sắp xếp những thứ cậu ấy mua.
“Ngài Hà, ngài quá khách sáo rồi.” Chu Ngọc Quyên vốn đang ngồi xổm trước mặt Uyển Uyển liền vội vàng đứng dậy, đầy thận trọng nói.
“Không có gì, cô ăn chúng với Uyển Uyển đi, tôi đi làm cá một lát.” Hà Tứ Hải nói.
“Ngài Hà, để tôi, để tôi làm cho…” Chu Ngọc Quyên nào dám để Hà Tứ Hải làm chứ.
“Không cần, tôi làm là…”
Đúng lúc này, quyển sổ chợt xuất hiện trong tay Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc, vội vàng mở sổ ra.
Sau đó hắn cảm thấy ý thức của mình mơ hồ, giống như những cây bèo không rễ, toàn thân không chút sức lực, thậm chí không thể cảm nhận được cơ thể của mình.
Ngay lúc đó một thành phố khổng lồ hiện ra trước mặt hắn.
Hà Tứ Hải rất quen thuộc với thành phố này, đây là thành phố Hợp Châu.
Trong lòng vô cùng kinh ngạc, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Đúng lúc này, tốc độ rơi của hắn đột nhiên tăng nhanh.
Sau đó một cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn.
“Cảm ơn hai người đã làm ba mẹ của con...”
Long Thi Vũ rơi nước mắt cưới nói với hai vợ chồng Long Học Minh.
Sau đó quay người rồi chạy về phía cổng của sở thú.
Cuối cùng biến mất dưới ánh mặt trời.
Nhưng Hà Tứ Hải luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng.
Vào lúc này, bên tai chợt nghe thấy tiếng dinh ding, ý thức của Hà Tứ Hải lập tức quay trở lại.
Chì thấy cậu ta cầm cuốn sổ trên tay, đứng trong phòng khách.
Chu Ngọc Quyên đứng trước cậu ta nói: “Mấy chuyện nhỏ nhặt này, để tôi làm đi…”
Như thể không có chuyện gì xảy ra vậy.
Lần này Hà Tứ Hải không từ chối mà gật đầu đồng ý.
Nhìn Chu Ngọc Quyên đi vào phòng bếp, Hà Tứ Hải lại nhìn quyển sổ trên tay, liên quan đến Long Thi Vũ.
Tên: Long Thi Vũ
Ngày sinh: giờ Dậu năm khắc, ngày Quý Vị, tháng Quý Mão, năm Nhâm Ngọ.
Điều ước: Đi xem gấu trúc với ba.
Thù lao: năm mươi bảy đồng đã dành dụm từ lâu.
Điều ước này vốn không đặc biệt gì, nhưng bây giờ lại biến thành màu đỏ, cũng không hiển thị trạng thái hoàn thành.
Hà Tứ Hải đóng sổ lại, ngẫm nghĩ trong lòng, đèn dẫn hồn lại xuất hiện trên tay cậu ta.
Sau đó cậu ta lấy điện thoại ra gọi cho Long Học Minh.
“Con gái ông đâu?” điện thoại vừa bắt, Hà Tứ hải đã hỏi thẳng.
“Ngài Hà…Con gái tôi về âm phủ rồi.” Long Học Minh đau khổ nói.
“Khi nào?”
“Mới…mới vừa rồi.” Long Học Minh cũng nghe ra có gì đó không ổn.
“Chụp ảnh sở thú rồi gửi vào điện thoại của tôi đi.” Hà Tứ Hải nói.
Sau đó cúp điện thoại, nói với Uyển Uyển đang nằm chơi dưới đất: “Đi nói với mẹ em một tiếng, chúng ta ra ngoài một chuyến.”
“Ồ ~ ồ ~”
Uyển Uyển lăn mình chồm dậy, chạy về phía nhà bếp.
Hà Tứ Hải lại nhìn quyển sổ trên tay.
Đây là lần đầu tiên cậu ta gặp phải tình huống như vậy.
Ngay lúc này, điện thoại nhận được thông báo có tin nhắn.
Quả nhiên Long Học Minh đã chụp ảnh rồi gửi qua theo lời cậu ta nói.
Lúc này Uyển Uyển lại chạy ra từ nhà bếp, theo sau là Chu Ngọc Quyên với đôi tay ướt đẫm.
“Ngài Hà, phải đi rồi à.”
“Ừm, có chút chuyện.” Hà Tứ Hải gật đầu.
Sau đó cậu ta nhìn Uyển Uyển đang ngẩng cổ lên, rồi nói thêm một câu.
“Chúng tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Uyển Uyển bước lên trước, kéo tay Hà Tứ Hải, “Tạm biệt mẹ.”
Uyển Uyển vẫy tay rồi ngay lập tức biến mất trước mặt cô ấy.
Nhìn hai người đã biến mất, Chu Ngọc Quyên khẽ thở dài.
Nhưng sau đó lại cười, như vậy đã rất tốt rồi, ít nhất còn có thể thường xuyên gặp con gái.
…………
“Ngài Hà?”
Nhìn thấy Hà Tứ Hải xuất hiện trước mắt, cảm giác bất an trong lòng Long Học Minh càng trở nên mãnh liệt hơn.
Lý Mẫn Tuệ vẫn ngồi trên bậc thang đá bên cạnh, chìm đắm trong sự đau khổ, hoàn toàn không để ý đến sự xuất hiện của bọn người Hà Tứ Hải.
“Hai người không đưa tiểu Vũ đi xem gấu trúc sao?”
Nhìn thấy Long Học Minh đi tới, Hà Tứ Hải hỏi thẳng.
Long Học Minh lắc đầu.
Hà Tứ Hải nghe xong vô cùng thắc mắc, mở sổ ra xác nhận lại lần nữa, không hề sai.
Mong muốn của Long Thi Vũ quả thật là được đi xem gấu trúc với ba cô bé.
“Mong muốn trước giờ của tiểu Vũ không phải là xem gấu trúc, mà là muốn chúng tôi chơi cùng con bé thôi.” Long Học Minh nói với vẻ mặt buồn bã.
“Vậy là… cô bé đã hoàn thành tâm nguyện của mình và trở về âm phủ rồi?” Hà Tứ Hải cau mày hỏi.
Long Học Minh gật đầu, Long Thi Vũ đã nói ước nguyện của cô bé hoàn thành rồi, vì vậy cô bé mới rời đi.
“Ngài Hà, chỗ nào không đúng sao?” Long Học Minh thấp thỏm hỏi.
Hà Tứ Hải không trả lời, mà lại lật quyển sổ trên tay.
Theo như cách thức ghi chép trong sổ quá khứ, sau khi điều ước được hoàn thành, dòng ước nguyện sẽ ghi chữ hoàn thành.
Nhưng bây giờ vẫn là chữ chưa hoàn thành.
Hà Tứ Hải đưa tay chạm vào tên của Long Thi Vũ trên sổ, quả thật không cảm nhận được sự tồn tại của cô bé, điều này thật kỳ lạ.
Chỉ cần “khế ước” được thành lập, giữa quỷ hồn chưa hoàn thành ước nguyện với Tiếp dẫn giả giống như có sợi dây ràng buộc, họ có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.
Hà Tứ Hải nhớ lại cảnh bị kéo vào trong kí ức của cậu ta lúc nãy.
Ngẩng đầu nhìn theo hướng cửa vào sở thú.
Chỉ có một vài người qua lại thưa thớt, không có ánh sáng nào hết.
Ánh sáng……
“Ngài Hà…” Long Học Minh vẫn muốn hỏi.
Lúc này Hà Tứ Hải quay lại và hỏi: “Con gái ông có tín ngưỡng gì không?”
“Tín ngưỡng?”
Long Học Minh nghe xong liền sững người, hoàn toàn không hiểu ý của Hà Tứ Hải.
“Đạo giáo, Phật giáo, Cơ đốc giáo, *giáo, v.v., có tôn giáo nào không?” Hà Tứ Hải truy hỏi.
Long Học Minh nghe vậy có chút hiểu ra, sau đó nhanh chóng lắc đầu.
“Không ai trong gia đình chúng tôi theo đạo cả.”
Hà Tứ Hải nghe xong liền cau mày.
“Ngài Hà, xảy ra chuyện gì vậy?” Long Học Minh thận trọng hỏi.
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng, sợ Hà Tứ Hải nói ra tin xấu.
Nhưng càng sợ cái gì, thì cái đó càng đến.
“Con gái ông đã có thể không về âm phủ.” Hà Tứ Hải nói.
“Vậy…vậy con bé đi đâu?” Lâu Xuôi lắp bắp hỏi, vẻ mặt đầy lo lắng.
“Không biết, cho nên tôi mới hỏi hai người, Long Thi Vũ có tín ngưỡng gì không, hay là hai người có tín ngưỡng nào không.”
“Cái này… cái này sao mới tốt đây, chúng tôi…trước đây chúng tôi ra ngoài du lịch có lạy Phật ở chùa, vậy có tính không?” Long Ngọc Minh vội nói.
“Không tính.” Hà Tứ Hải lắc đầu.
Nếu tùy tiện bái lạy liền xem là tín đồ, vậy có lẽ tám mười phần trăm người dân Đại Hạ đều là đệ tử Phật môn rồi.
“Tôi đến nhà thờ cầu nguyện, có tính không?” lúc này Lý Mẫn Tuệ ở bên cạnh đột nhiên hỏi.
Không biết từ lúc nào cô ấy đã thoát khỏi nỗi đau, vẫn luôn lặng lẽ ngồi đó lắng nghe cuộc nói chuyện giữa chồng cô và Hà Tứ Hải.
“Nhà thờ, khi nào?” Hà Tứ Hải nghe thế liền hỏi.
“Chỉ…chỉ mới hai ngày trước.” Lý Mẫn Tuệ vội vàng nói.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải sốt sắng hỏi, trong lòng vô cùng bối rối, đầu óc rối bời, cũng không biết bản thân có phải làm sai gì không, con gái liệu có xảy ra chuyện không.
------
Dịch: MBMH Translate