“Cô đi nhà thờ khi nào, làm gì trong nhà thờ? Đã nói những gì? Nói chi tiết cho tôi nghe đi.” Hà Tứ Hải chau mày hỏi.
“Ố... được...” Lý Mẫn Tuệ hoảng loạn nói.
“Buổi chiều hai ngày trước, tôi gặp mục sư Evan khi đi ngang qua cửa nhà thờ. Ông ấy thấy tôi buồn liền hỏi tôi có muốn vô nhà thờ cầu nguyện không ...”
“Hôm đó là chủ nhật nên có rất nhiều người đang cầu nguyện trong nhà thờ, tôi cũng không nghĩ nhiều mà đi vào trong…”
Trong lời nói của Lý Mẫn Tuệ không có gì bất thường cả.
Nhưng trong lòng Hà Tứ Hải vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
“Vậy cô đã cầu nguyện những gì?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.
“Tôi cầu nguyện với Chúa mong cho con gái tôi có thể lên thiên đường, mãi mãi hạnh phúc vui vẻ ...” Lý Mẫn Tuệ thì thầm.
Có lẽ lúc này cô ấy nhận ra mình đã sai ở đâu rồi.
Mặc dù Hà Tứ Hải không nói cậu ta là loại thần linh gì.
Nhưng từ góc độ Tiếp dẫn giả để xem xét thì phù hợp với phong cách của Đạo giáo hơn.
Vì vậy dưới sự bảo hộ của các vị thần Đạo giáo mà lại đi cầu xin Chúa thì…
Hà Tứ Hải nghe xong liền cau mày.
Trên thực tế, Lý Mẫn Tuệ không làm gì sai, dù sao thì Cơ đốc giáo rất phổ biến ở Trung Quốc.
Thiên đường và địa ngục đã ăn sâu vào tâm trí của người Trung Quốc.
Ngay cả ngày lễ mang đậm tính tôn giáo như Giáng sinh cũng vô cùng phổ biến trong nước.
Lên thiên đường sau khi chết dường như là một điều hiển nhiên.
Nhưng nếu chỉ cần tuỳ tiện cầu nguyện một lần liền có thể lên thiên đường, vậy thì thiên đường cũng quá rẻ mạt rồi.
Vì vậy phải có lý do khác đằng sau việc này, chắc chắn không phải một người mẹ đơn thuần cầu nguyện, con gái của cô ấy liền có thể lên thiên đường.
Hơn nữa đây là Đại Hạ, không phải quốc gia phương Tây.
Linh hồn nên trở về âm phủ.
Nếu Long Thi Vũ thực sự lên thiên đường, vậy thì hành vi cướp người này rốt cuộc có mục đích gì?
Chỉ đơn giản là vì linh hồn Long Thi Vũ thôi sao?
Hà Tứ Hải cảm thấy khả năng này mong manh vô cùng.
Hơn nữa……
Hà Tứ Hải lấy điện thoại ra, tìm bản ghi chép cuộc trò chuyện giữa mình và Đinh Mẫn, sau đó đưa đến trước mặt Lý Mẫn Tuệ hỏi: “Mục sư Evan mà cô nói là ông ta sao?”
Đây là thông tin Đinh Mẫn gửi cho Hà Tứ Hải về Evan Horton.
Lý Mẫn Tuệ nhìn lướt qua rồi lập tức gật đầu.
Hà Tứ Hải nghe xong vẻ mặt liền trở nên nghiêm trọng.
Bởi theo thời gian để suy tính, hai ngày trước mục sư tên Evan Horton này đã chết rồi.
Vậy thứ mà Lý Mẫn Tuệ nhìn thấy chính là linh hồn của Evan Horton?
Vốn dĩ Hà Tứ Hải hỏi Đinh Mẫn thông tin của Evan là để Huyên Huyên tìm ông ta.
Nhưng Huyên Huyên nói với Hà Tứ Hải rằng cô bé không thể cảm nhận được người này.
Huyên Huyên không thể lừa cậu ta được.
Hơn nữa Evan Horton sẽ không thể nào về âm phủ, vậy chỉ có khả năng đã trốn ở đâu đó rồi ...
Nếu không không thể tránh khỏi cảm ứng của Huyên Huyên được.
Tiền xu - cái chết - cầu nguyện.
Nó giống như một sợi dây được xâu chuỗi lại với nhau.
Hà Tứ Hải mơ hồ đoán được gì đó.
“Ngài Hà, ngài Hà… tiểu Vũ không sao chứ, con bé không sao đúng không?” Lý Mẫn Tuệ khóc nấc, hoảng sợ hỏi.
“Đừng lo lắng, cô bé không sao, cô không cần lo lắng.” Hà Tứ Hải cười nói.
Long Học Minh nhìn chằm chằm khuôn mặt của Hà Tứ Hải, muốn biết những gì Hà Tứ Hải nói có phải là đang an ủi họ hay không.
“Vậy chúng tôi vẫn có thể gặp lại tiểu Vũ phải không?” Long Học Minh lo lắng hỏi.
“Yên tâm, sẽ có cơ hội thôi.” Hà Tứ Hải nói.
Cậu ta chắc chắn như vậy là do đã nhận ra mục đích đằng sau nó.
Bởi vì các vị thần trên thiên đường không phải vì Long Thi Vũ, mà là vì ông ta, hoặc là nói vì người phía sau ông ta...
Bao gồm cả hoà thượng Quảng Đức lúc trước, có lẽ đều có chung một cách nghĩ.
Họ muốn Thiên đạo chi tử tiếp theo, tiếp nhận tư tưởng của họ, trở thành vị thần của họ ...
Vì vậy khi Hà Tứ Hải vẫn chưa hoàn toàn nghiêng về một phía nào đó, Long Thi Vũ tuyệt đối an toàn.
Đúng lúc này điện thoại của Hà Tứ Hải vang lên, cầm lên xem thì thấy Đinh Mẫn đang gọi.
“Có phát hiện gì mới không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Có, tôi đã tìm ra manh mối mới, năm đó Đại học Nông nghiệp có một nhân viên bảo vệ tên Thạch Tiểu Sơn đã thuê nhà trong tòa nhà mà anh nói…”
“Chúng tôi hỏi thăm đồng nghiệp năm đó của anh ta, mẹ của Thạch Tiểu Sơn không được khỏe, vì vậy mỗi chủ nhật sẽ đến nhà thờ gần đấy để cầu nguyện cho mẹ mình, anh ta rất thân thuộc với Evan Horton ...”
“Hai tháng sau khi Long Thi Vũ mất tích Thạch Tiểu Sơn trở về quê, chúng tôi đã tìm thấy đơn xin từ chức năm đó của anh ta tại Đại học Nông nghiệp, ở trên viết do mẹ anh ta bị bệnh, anh ta phải về quê để chăm sóc mẹ ... “
“Điều này có thật không, hay là sợ tội bỏ trốn?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Có lẽ là thật, quê anh ta ở Ba Thành, chúng tôi đã nhờ cảnh sát địa phương tìm hồ sơ nhập viện của mẹ anh ta năm đó, năm đó mẹ anh ta cũng qua đời, còn Thạch Tiểu Sơn không bao giờ rời khỏi quê nhà nữa.”
“Phân tích theo manh mối chúng tôi có được, anh ta rất đáng nghi, tôi chuẩn bị đích thân đến Ba Thành...” Đinh Mẫn nói qua điện thoại.
“Khi nào?”
“Gì?”
“Cô nói khi nào đi Ba Thành?” Hà Tứ Hải nói.
“Sáng sớm mai sẽ đi, hôm nay trong cục còn có việc phải làm.” Đinh Mẫn vội nói.
Cô ấy cho rằng Hà Tứ Hải đang vội bắt hung thủ, liền vội vàng giải thích.
“Ngày mai tôi đi với cô.” Hà Tứ Hải nói.
“Hả?” Đinh Mẫn hơi ngạc nhiên.
“Không được sao?”
“Không, tất nhiên là được.” Đinh Mẫn vội nói.
Cô ấy định nói chuyện này không đáng để cậu ta đi một chuyến, cô ấy đi áp giải người về là được rồi.
Nhưng nghĩ một hồi lại thôi, dù sao Hà Tứ Hải thần bí như vậy, ai biết liệu có suy nghĩ gì sâu xa hơn không, cô ấy không nói nhiều nữa.
Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn hẹn xong thời gian liền cúp máy.
Sợi dây đầu mối dường như kéo dài thêm một chút.
Tiền xu - Cái chết - Cầu nguyện – Hung Thủ
Nó dường như đang hướng dẫn Hà Tứ Hải tiến về trước từng bước một.
Vì vậy cậu ta muốn gặp trực tiếp nghi phạm, xem thử thế lực đằng sau rốt cuộc đang dẫn dắt cậu ta làm gì hoặc muốn cậu ta làm gì đó.
“Ngài Hà, vừa rồi là..?” Long Học Minh ở bên cạnh hỏi.
Vừa rồi ông ta mơ hồ nghe được chữ hung thủ.
“Tìm được một kẻ tình nghi, rất có thể hắn ta chính là kẻ sát nhân đã giết con gái ông năm đó.” Hà Tứ Hải không giấu giếm nói.
“Là ai?” Long Học Minh trợn to mắt phẫn nộ hỏi.
“Là nhân viên bảo vệ tên Thạch Tiểu Sơn, đương nhiên hiện tại chỉ đang nghi ngờ, vẫn không thể...”
Nhưng Long Học Minh và vợ lại đồng thanh, “Thạch Tiểu Sơn?”
Vẻ mặt ngạc nhiên, không tin nổi.
Hà Tứ Hải cũng ngạc nhiên khi thấy phản ứng của họ.
“Hai người biết anh ta?” Hà Tứ Hải hỏi.
Hai vợ chồng kinh hồn bạt vía, trên mặt lộ vẻ khó tin.
Trong miệng không ngừng lầm bầm: “Làm sao có thể là anh ta? Làm sao có thể là anh ta...”
“Có thể cho tôi biết hai người làm sao quen biết anh ta không? Anh ta có liên quan gì đến hai người?” Hà Tứ Hải hỏi.
Long Học Minh nghe xong thì thất thần, nói: “Anh ta không chỉ quen chúng tôi, còn quen với tiểu Vũ nữa…”
------
Dịch: MBMH Translate