Lúc Thạch Tiểu Sơn đến đại học Nông nghiệp làm bảo vệ mới 23 tuổi.
Công việc này được một người đồng hương giới thiệu cho.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, hắn đã bỏ học đi ra ngoài làm công từ sớm.
Từng đi làm chân bưng bê, từng đi làm công nhân trong dây chuyền sản xuất, từng làm công nhân bốc vác, từng chạy đường dài....
Đừng có thấy mới 23 tuổi, nhưng mà hắn đã từng trải qua rất nhiều thứ, cuối cùng mới tìm một chức bảo vệ ở đại học Nông nghiệp rồi xem như ổn định.
Thạch Tiểu Sơn làm việc chăm chỉ, công tác kiên định, rất được lòng đội trưởng.
Hơn nữa cộng với việc tuổi hắn vẫn còn nhỏ, mọi người đều rất quan tâm chăm sóc.
Nhưng mà nhìn những người ăn mặc ngăn nắp đẹp đẽ ở trong khuôn viên trường học, mỗi ngày đều vui vẻ lãng phí những thời khắc đáng giá tuổi thanh xuân, Thạch Tiểu Sơn không ghen tị là việc không thể nào.
Cùng một độ tuổi, hắn lại vì cuộc sống mà ngày nào cũng phải bôn ba.
Nhưng mà Thạch Tiểu Sơn ngược lại không có oán trời trách đất, nếu như có chút thời gian rảnh, liền bắt đầu tự học một chút kiến thức, dù sao làm việc ở trường học, gần quan được ban lộc.
Mà việc Thạch Tiểu Sơn quen biết với Long Học Minh, hoàn toàn là một lần giúp đỡ.
Lễ Trung thu năm ấy, trường học phát cho những người giáo viên như bọn họ một ít phúc lợi ngày lễ, chính là một ít dầu, gạo đại loại vậy.
Bởi vì nhà của Long Học Minh cách trường không xa, cho nên ngày thường đều là đi bộ đến trường, coi như tiện thể rèn luyện thân thể, căn bản không cần lái xe.
Nhưng mà bây giờ nhiều thêm mấy món đồ, muốn xách về đến nhà cũng phải tốn không ít sức.
Lúc đi ra đến cổng trường, bị Thạch Tiểu Minh ngồi ở trong bốt bảo vệ nhìn thấy, hắn nhiệt tình tiến lên giúp đỡ.
Thạch Tiểu Sơn tuổi trẻ cường tráng, mấy món đồ này với hắn mà nói quá ư là đơn giản nhẹ nhàng, trực tiếp giúp Long Học Minh đưa về tận cửa.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiếp xúc, ấn tượng mà Thạch Tiểu Sơn để lại cho Long Học Minh cực kỳ sâu đậm, là ấn tượng làm việc tận tụy chân thành.
Lần thứ hai tiếp xúc, là một lần Long Học Minh đi ngang qua tinh đình, vừa hay nghe thấy hắn đang đọc tiếng anh, thế là thuận miệng sửa lại phát âm cho hắn.
.........
Cứ như vậy, thường xuyên qua lại xem như quen biết.
Long Học Minh phát hiện Thạch Tiểu Sơn chẳng những thật thà chất phác, còn chăm chỉ hiếu học, trong lòng cũng nghĩ thầm muốn giúp hắn một tay.
Thời gian cứ như vậy trôi đi, Thạch Tiểu Sơn cũng dần dần quen biết với một nhà ba người của Long Học Minh.
Bởi vì Lý Mẫn Tuệ tự mình mở một công ty, thấy con người của Thạch Tiểu Minh không tệ, còn muốn hắn đến công ty của mình làm việc, vẫn sẽ tốt hơn so với việc để hắn làm bảo vệ.
Nhưng mà không ngờ được Long Thi Vũ đột nhiên mất tích, vợ chồng hai người đâu còn tâm tư đi lo những chuyện khác, chuyện này cũng thành sống chết mặc bây.
Thậm chí đến cả việc Thạch Tiểu Sơn từ chức rời đi từ bao giờ, bọn họ cũng không biết, cũng đem người này quăng ở sau đầu.
Cho nên bây giờ bọn họ nghe Hà Tứ Hải nhắc đến hắn, mới có thể đồng thời cảm thấy phẫn nộ, cũng như cảm thấy không thể tin được.
Bọn họ không oán không thù, huống chi con người hắn cũng không tệ lắm, hắn làm sao lại có thể đối xử tàn nhẫn với con gái của bọn họ như vậy.
Bọn họ thật sự nghĩ không ra.
“Hà tiên sinh.....đã bắt được Thạch Tiểu Sơn chưa?” Long Học Minh hỏi.
“Vẫn chưa, có điều trước mắt hắn chỉ là đối tượng tình nghi, cụ thể có phải là hắn hay không, còn phải thẩm vấn mới biết được.” Hà Tứ Hải đáp.
“Nếu như là hắn.....là hắn, có thể cho chúng tôi gặp hắn được không?” Long Học Minh lẩm bẩm.
Giống như đang hỏi Hà Tứ Hải, cũng giống như đang hỏi chính mình.
“Tôi muốn đi hỏi hắn, tại vì sao, tại vì sao.....”
Long Học Minh có cảm giác đứng không vững nữa, đặt mông ngồi phịch xuống tảng đá ở phía sau.
Lý Mẫn Tuệ lại không chịu nổi, đến bây giờ vẫn có cảm giác không phản ứng lại được.
“Hai người trở về đi, những việc còn lại cứ giao cho tôi.” Hà Tứ Hải thở dài trong lòng một tiếng nói.
“Cảm ơn ngài, Hà tiên sinh, gây thêm nhiều rắc rối cho ngài rồi.” Long Học Minh gắng gượng sắp xếp cảm xúc nói.
Hà Tứ Hải không đáp lời, quay qua gọi cô bé Uyển Uyển đang đứng trước bức tường bản đồ vườn bách thú một tiếng.
Trên bản đồ vẽ phim hoạt hình, bên trên đó đánh dấu từng con vật ở vị trí nào, đối với Uyển Uyển mà nói, chính là giống với sách truyện cho nhi đồng vậy, cho nên rất thu hút ánh mắt của cô bé.
..........
“Ồ, mọi người đã về rồi đấy à.”
Chu Ngọc Quyên nghe thấy động tĩnh, từ phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Uyển Uyển và Hà Tứ Hải một lần nữa xuất hiện ở trong phòng khách.
“Dạ, mẹ ơi, con nhanh lắm đúng không, chiu....chiu....”
Đôi tay nhỏ bé của Uyển Uyển khoa tay múa chân, cực kỳ đắc ý.
Trẻ con luôn muốn nhận được sự biểu dương và công nhận của người lớn, đây là sự khen thưởng lớn nhất đối với bọn trẻ.
“Ừ, Uyển Uyển nhà chúng ta là giỏi nhất nha, con đã khát chưa, có muốn uống chút nước không.” Chu Ngọc Quyên mỉm cười hỏi.
“Hi hi ha ha....”
Nghe thấy mẹ khen mình, đã khiến cho cô bé đủ vui vẻ rồi, đâu cần uống nước cái gì nữa chứ.
Hà Tứ Hải cũng khẽ mỉm cười, quay người đi vào phòng bếp.
Cá còn chưa chiên, còn mấy món khác Chu Ngọc Quyên đã làm xong cả rồi.
------
Dịch: MBMH Translate