Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 547 - Chương 547: Thạch Tiểu Sơn.(2)

Chương 547: Thạch Tiểu Sơn.(2) Chương 547: Thạch Tiểu Sơn.(2)

“Oaaa, canh cá ngon quá đi ạ.”

Uyển Uyển nhấp một ngụm nhỏ, sau đó vui vẻ lắc lắc cái đầu.

Canh cá màu trắng ngà, không hề có chút mùi tanh nào, uống vào một ngụm, lập tức cảm nhận được một cỗ hương thơm nổ tung ở trong miệng.

“Ngon thì ăn nhiều một chút ha.” Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên mỉm cười nói.

“Dạ được, ông chủ.” Uyển Uyển vui vẻ đáp lời.

Sau đó dường như là nhớ ra chuyện gì.

“Đào Tử và Huyên Huyên không có được uống nha, mấy em ấy thật là đáng thương, hi hi ha ha......”

“Ùm à, ùm à....”

Uyển Uyển híp híp mắt, bày ra vẻ mặt cực kỳ hưởng thụ.

Chu Ngọc Quyên rút một tấm khăn giấy lau qua khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé.

Bởi vì vùi đầu vào bát húp canh, hai bên má dính đầy dấu vết của canh cá.

“Buổi chiều dì dẫn Uyển Uyển về nhé, ngày mai cháu phải ra ngoài một chuyến, tạm thời cũng không cần đến cô bé.” Hà Tứ Hải nhìn Chu Ngọc Quyên nói.

“Uhm~”

Uyển Uyển đang cúi đầu húp canh nghe thấy thế lập tức ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Buổi chiều Đào Tử và Huyên Huyên sẽ tan học, mỗi ngày cô bé đều ngóng trông khoảng thời gian này, thế mà bây giờ lại bảo cô bé đi về....

Ông chủ, anh đúng thật là người xấu nha.

Có còn muốn để cho con nít vui vẻ không đây.

Nhưng mà Uyển Uyển thuộc về kiểu người tôi nghĩ, nhưng tôi sẽ không nói ấy.

Chỉ dùng một đôi mắt to tròn lấp lánh nhìn Hà Tứ Hải và mẹ.

“Làm sao vậy? Con không muốn về nhà sao?” Chu Ngọc Quyên vẫn là khá hiểu tính con gái, rất nhanh đã hiểu được ý của cô bé.

Uyển Uyển nghe vậy lập tức gật đầu.

“Con muốn chơi cùng Huyên Huyên và Đào Tử.” Uyển Uyển lúc này mới mở miệng.

Hiếm thấy có đứa trẻ nào có thể chơi chung với cô bé, trên thực tế cô bé một phút cũng không muốn rời đi.

“Lại không xa, đợi Đào Tử và Huyên Huyên tan học rồi, chúng ta lại qua đây.” Chu Ngọc Quyên xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé nói.

“Cảm ơn mẹ ạ.” Uyển Uyển híp mắt lại, dáng vẻ cực kỳ vui sướng.

“Uống nhanh lên con, ăn cơm xong mẹ đưa con về nhà, mẹ đặt mua trên mạng cho con mấy bộ đồ hẳn là người ta đã giao đến rồi, chúng ta vừa hay về nhà thử xem....”

Chu Ngọc Quyên vừa lảm nhảm, vừa gắp thức ăn vào bát Uyển Uyển.

Đôi mắt to tròn của Uyển Uyển xoay tít, đôi mắt ngập tràn hạnh phúc.

Hà Tứ Hải ngồi đối diện nhìn thấy một màn này, trong lòng ấm áp, có lẽ đây là ý nghĩa của việc hắn trở thành tiếp dẫn giả.

Ăn cơm xong, Uyển Uyển và mẹ cùng nhau về nhà.

Buổi chiều yên ắng, trong phòng chỉ còn lại một mình Hà Tứ Hải.

Hắn lấy ra “đồng xu lựa chọn”, khẩy tay bắn ra, thẩy lên trong không trung.

Long Thi Vũ có nguy hiểm hay không?

Tiền xu rơi xuống bàn, cứ quay tròn lại quay tròn nhưng chính là không ngã xuống.

Cuối cùng đứng thẳng trên mặt bàn.

Hà Tứ Hải: .............

Ba Thành rất nghèo.

Mà nhà của Thạch Tiểu Sơn nằm ngay tại huyện Thông Hà - vùng nghèo nhất của Ba Thành.

Huyện Thông Hà có ba mươi trấn, trấn Vĩnh Bình là một trong ba mươi trấn ở đây.

Dưới cấp trần Vĩnh Bình lại quản lý mười sáu thôn.

Thôn Đại Đê là một trong mười sáu thôn ấy.

Đây là nơi Thạch Tiểu Sơn được sinh ra.

Xe cộ căn bản không vào được trong thôn Đại Đê, chỉ có thể đi xe đến trấn Vĩnh Bình sau đó xuống xe đi bộ vào.

Sắp vào mùa đông rồi, thời tiết ở Ba thành lạnh lẽo ẩm ướt, khiến người ta cực kỳ không thoải mái.

Cũng may thời tiết cũng không tệ lắm.

Lần này hành trình đi Ba thành tổng cộng có bốn người, tính cả Hà Tứ Hải và Đinh Mẫn.

Hai người còn lại cũng là người quen của Hà Tứ Hải, Tào Ngọc Long và Nguyễn Nguyên Lượng, trước kia từng tiếp xúc qua, cũng biết đến sự tồn tại của Hà Tứ Hải.

Về phần bên phía Ba Thành có thêm hai người, một vị là người của đội cảnh sát hình sự Ba thành, một vị là nhân viên cảnh sát của trấn Vĩnh Bình xuất ra.

Nhân viên cảnh sát mà đồn công an trấn Vĩnh Bình phái đi Trác Thiên Vũ cũng là người trấn Vĩnh Bình, rất quen thuộc những thôn làng ở quanh đây.

Cho nên để hắn dẫn đường, đi đến thôn Đại Đê.

“Thạch Tiểu Sơn là đối tượng tình nghi giết người, thật đúng là khó có thể tin được.”

Trên đường đi đến thôn Đại Đê, bốn phía đều là đường núi hoang vu, cực kỳ khó đi.

Cho nên mọi người tùy ý trò chuyện, để xua đi sự tịch mịch, dần dần cũng bắt đầu quen đường.

“Có điều, Thạch Tiểu Sơn vậy mà là đối tượng bị tình nghi, nếu các anh không phải là cảnh sát hình sự, mà là người khác nói ra, tôi tuyệt đối không tin.”

Trác Thiên Vũ được đồn công an trấn Vĩnh Bình phái ra nói như vậy.

“Ồ, tại sao thế? Anh có quen hắn ta sao?” Đinh Mẫn nhìn sang Hà Tứ Hải bên cạnh một cái, lên tiếng hỏi.

“Ở trấn Vĩnh Bình, có rất ít người không biết đến Thạch Tiểu Sơn đấy.”

Thạch Tiểu Sơn không chỉ được người trong thôn mình ở khen ngợi, chính là cả trấn Vĩnh Bình khi nói đến hắn, đều phải dựng thẳng ngón tay cái.

Cha của Thạch Tiểu Sơn qua đời từ rất sớm, hắn và mẹ sống nương tựa lẫn nhau, sức khỏe của mẹ hắn lại không tốt, cho nên hắn từ sớm đã phải ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình.

Sau khi người mẹ qua đời, hắn cũng không đi ra bên ngoài nữa, ở lại quê làm ruộng.

Nếu chỉ có như vậy, vẫn chưa thể làm người ta khen ngợi.

Mấy năm tiếp sau đó, hắn dẫn dắt toàn bộ thôn dân gieo trồng thảo dược, mặc dù chưa nói đến kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng mà cuộc sống chắc chắn tốt hơn so với trước kia rất nhiều.

Nhưng mà không chỉ có thế, Thạch Tiểu Sơn tự mình bỏ tiền xây một ngôi trường, giúp cho rất nhiều đứa trẻ vì đường xá xa xôi trắc trở có thể được đi học, hơn nữa còn giúp đỡ mấy đứa trẻ bỏ học.

Mà bản thân hắn là một người sắp ba mươi tuổi đầu, vẫn cô độc một thân một mình ở trong căn nhà cũ như trước, bởi vì tiền hắn kiếm được cơ bản đều đã tiêu ra bên ngoài.

Cho nên một người như vậy, cho dù là trong mắt một kẻ lòng dạ hẹp hòi, nói về hắn, cũng muốn dựng ngón tay cái lên khen ngợi một câu.

“Cho nên mới nói, muốn nói hắn giết người, tôi cũng thật sự không tin lắm đâu.” Trác Thiên Vũ chốt một câu.

“Tiểu Trác, cậu vẫn còn quá trẻ, thiếu kinh nghiệm, con người thật ra đều có hai mặt, người tốt và phạm tội là hai chuyện khác nhau, không phải nói người phạm tội đều là kẻ xấu, cũng không thể nói người tốt sẽ không phạm tội....”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment