Nguyễn Nguyên Lượng là người lớn tuổi nhất trong đoàn, số vụ án mà hắn tự tay xử lý nhiều vô số kể, cũng là người có quyền phát ngôn nhất.
“Tôi nhớ rõ một kiện án mà mười năm trước đích thân tôi tự tay thụ lý, phá tan một nhóm băng đảng của thế lực đen, bọn thế lực đen này bức ép con gái nhà lành làm gái điếm, hoành hành cướp giật, mướn kẻ giết người, không chuyện ác nào không làm, ảnh hưởng rất xấu....”
“Nhưng mà lão đại của băng đảng ấy, ở quê nhà xây cầu dựng lộ, hiếu thuận với mẹ cha, hòa thuận với chòm xóm, lúc nhắc đến hắn mọi người đều khen ngợi, nhưng chính là, chính là kiểu người như vậy, phạm tội ác tày trời, cuối cùng bị phán tử hình...”
“Ngày phán quyết tử hình ấy, quê nhà của hắn còn gửi thư lên, hy vọng tòa án có thể phán nhẹ cho hành vi phạm tội của hắn, nhưng mà phạm tội chính là phạm tội, không thể dùng những chuyện tốt đã làm để cân bằng lại tội lỗi đã gây ra, thậm chí thay thế cho hành vi phạm tội....”
“Nếu như làm vậy, đối với những người bị hại ấy, là rất không công bằng, sẽ còn ai lên tiếng vì bọn họ nữa chứ?”
Mọi người nghe vậy liền trầm mặc.
Những đạo lý này thật ra mọi người đều hiểu, nhưng mà khi sự tình thật sự phát sinh ở trước mắt, bất giác sẽ bị ảnh hưởng bởi những yếu tố chủ quan.
.................
“Phía trước chính là thôn Đại Đê.” Trác Thiên Vũ chỉ về phía trước nói.
Mọi người liếc mắt nhìn sang, quả nhiên mơ hồ có một thôn làng, khói bếp lượn lờ.
Nhưng mà đợi đến khi mọi người đi vào được trong thôn, đã là nửa tiếng sau.
“Cho hỏi, Thạch Tiểu Sơn ở đâu vậy ạ?”
Trên đường gặp một thôn dân vác cái cuốc đi qua, đại khái chuẩn bị đi xuống phía dưới.
Đại khái là bởi vì khẩu âm bản địa của Trác Thiên Vũ, cho nên thôn dân cũng không hỏi nhiều.
“Phía bắc của thôn, đi dọc theo con đường này, đến ngã tư đường thì rẽ sang hướng bắc, trước cửa có một cây hương thung chính là nhà của hắn.”
Mọi người lần mò đi về phía trước, dọc theo đường đi lại hỏi vài người, sau đó vẫn là dưới sự dẫn đường của một đứa bé, cuối cùng tìm thấy được nhà của Thạch Tiểu Sơn.
Cách xây dựng nhà ở trong thôn căn bản không có quy tắc gì để nói, lối rẽ rất nhiều, làm gì có chuyện đơn giản như lời của thôn nhân đầu tiên được.
Thời điểm đoàn người đi vào trong nhà của Thạch Tiểu Sơn, hắn đang ngồi xổm trước cửa ăn cơm.
Thạch Tiểu Sơn quả nhiên là giống với lời miêu tả của Long Học Minh, một bộ dáng rất hiền lành chất phác.
Nhìn thấy bọn họ lập tức bưng bát đứng lên, nghi hoặc hỏi: “Mấy người là....”
“Chúng tôi đến từ Hợp Châu.” Đinh Mẫn nói.
Mọi người nhìn chằm chằm vào mặt của Thạch Tiểu Sơn, quan sát phản ứng của hắn.
Phản ứng của Thạch Tiểu Sơn rất kỳ quái, sắc mặt đầu tiên là có chút bối rối, nhưng ngay sau đó đôi lông mày đang nhíu chặt thong thả dãn ra, dần trấn định, cả người vậy mà có một loại cảm giác triệt để thả lỏng.
“Mấy người tìm tôi có chuyện gì không?” Hắn nhẹ giọng hỏi.
“Chúng tôi có một vụ án, muốn mời anh phối hợp một chút.” Đinh Mẫn nói.
Thạch Tiểu Sơn nghe vậy trầm mặc một lúc, sau đó mới nhẹ giọng nói: “Có thể để tôi ăn xong cơm không?”
Đinh Mẫn nghe thấy thế, quay đầu nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải gật gật đầu, nhưng ánh mắt lại nhìn ra phía sau của Thạch Tiểu Sơn, một người già từ trong phòng bước ra.
Bà ấy nhìn thấy Hà Tứ Hải thì sững sờ một lúc, sau đó thở dài một tiếng thật sâu, lộ ra vẻ mặt tiếc hận cùng bất đắc dĩ.
Thạch Tiếu Sơn nói để cho hắn ăn xong cơm, trên thực tế hắn đã hoàn toàn không có khẩu vị nữa. Tùy tiện khươ đôi đũa vài cái, cuối cùng vẫn buông bát xuống, nhìn mấy người nói: “Chúng ta đi thôi....”
“Mọi người đi trước đi, tôi có chút việc, đợi lát nữa tôi sẽ đuổi theo mọi người.” Hà Tứ Hải nói với bọn họ.
Nghe hắn nói như thế, ba người đến từ Hợp Châu tự nhiên sẽ không hỏi thêm.
Ngược lại là Trác Thiên Vũ muốn mở miệng nói chuyện, nhưng đã bị vị cảnh sát thuộc đội cảnh sát hình sự Ba thành là Hạ Tuấn Phong kịp thời ngăn lại, bắn cho hắn một ánh mắt lắc lắc đầu.
Hạ Tuấn Phong cũng là một vị cảnh sát lão làng, có điều nói không nhiều lắm, cả một đường đi đến đây, còn chưa nói quá mấy câu.
Nhưng mà hắn nhìn ra được, đoàn người đến từ Hợp Châu này, là do Hà Tứ Hải làm chủ, bởi vì cơ hồ trước bất cứ một chuyện gì, đều sẽ trưng cầu ý kiến của hắn trước tiên.
Hơn nữa thời điểm mà cục trưởng của bọn họ giao phó nhiệm vụ này cho hắn, từng có căn dặn hắn, chỉ cần hắn phối hợp là được, ít hỏi ít nói.
Nhìn thấy bọn họ áp giải Thạch Tiểu Sơn rời đi, Hà Tứ Hải mới đem ánh mắt chuyển về phía bà lão.
Bà lão nhìn hình bóng Thạch Tiểu Sơn ngày một rời xa, trên mặt tràn đầy ưu thương.
Hà Tứ Hải không lên tiếng, cầm một cái ghế ở bên cạnh ngồi xuống, lặng lẽ chờ đợi.
------
Dịch: MBMH Translate