Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 549 - Chương 549: Tín Đồ Của Thượng Đế.

Chương 549: Tín Đồ Của Thượng Đế. Chương 549: Tín Đồ Của Thượng Đế.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Thạch Tiểu Sơn hoàn toàn biến mất không nhìn thấy nữa, bà lão mới quay người lại.

“Tiếp dẫn đại nhân....” Bà lão chậm rãi đi đến trước mặt Hà Tứ Hải kêu một tiếng.

Thần sắc vừa thấp thỏm vừa khủng hoảng.

Mà bà trở nên như thế, vốn dĩ cũng không phải vì chính mình......

“Bà là mẹ của Thạch Tiểu Sơn sao?” Hà Tứ Hải thăm dò hỏi.

Bà lão gật gật đầu.

“Vậy việc anh ta làm bà có biết không?” Hà Tứ Hải lại hỏi tiếp.

Bà lão nghe vậy do dự một hồi, cuối cùng vẫn là gật gật đầu.

“Có biết chút ít.”

“Có thể nói cho tôi biết được không?” Hà Tứ Hải tiếp tục hỏi.

“Áp lực mấy năm gần đây của nó rất lớn, nửa đêm thường xuyên bừng tỉnh, mất ngủ trắng đêm, nó nói nó giết người rồi, rất là hối hận....”

Hà Tứ Hải yên lặng lắng nghe, không hề phát biểu bất cứ ý kiến gì, sai thì chính là sai, hối hận có tác dụng gì chứ.

“Mấy năm nay nó làm rất nhiều việc, giúp đỡ hương thân gieo trồng thảo dược, liên hệ thương nhân thu mua, uống rượu đến nỗi nhập viện, dày vò bản thân đến nỗi người không ra người quỷ không ra quỷ, những đồng tiền vất vả kiếm được ấy, một đồng nó cũng không giữ lại, đem quyên góp, đem đi tặng, toàn bộ đều dùng để làm việc tốt....”

“Tôi không rõ nó đã giết người như thế nào, nhưng mà.... nhưng mà nó làm nhiều việc như vậy, hẳn là có thể triệt tiêu tội nghiệt của nó đúng không?”

Bà lão vẻ mặt cầu xin nhìn Hà Tứ Hải, hi vọng nghe được đáp án mà bản thân muốn nghe từ miệng của hắn.

Nhưng Hà Tứ Hải lại lắc lắc đầu, đánh vỡ hết thảy ảo tưởng của bà.

Ở trong thần sắc thất vọng của bà lão, Hà Tứ Hải mở miệng nói: “Bà có biết người mà anh ta giết là ai không?”

Bà lão lắc lắc đầu, tính cách của Thạch Tiểu Sơn thật thà chất phác, đây là bởi vì nguyên nhân từ nhỏ đã được hoàn cảnh gia đình dưỡng thành.

Loại tính cách này bình thường cũng đại biểu cho hướng nội, không biết cách giao tiếp, cho nên rất nhiều chuyện đều sẽ bị nghẹn ở trong lòng, sẽ không tìm bất cứ người nào để tâm sự.

Cho nên hắn chưa từng nói với bất cứ kẻ nào chuyện hắn giết người, chỉ có thời điểm sám hối trước mộ phần của mẹ, mới đề cập qua một câu, từ đó chôn giấu thật sâu trong đáy lòng.

“Người bị anh ta giết chết là một tiểu cô nương tên Long Thi Vũ, tiểu cô nương đặc biệt đáng yêu, cha của cô bé là một vị giáo sư ở trường đại học Nông nghiệp, lúc con trai của bà làm bảo vệ ở trường đại học Nông nghiệp, hắn rất quan tâm chiếu cố anh ta, thậm chí còn muốn sắp xếp một công việc tốt hơn cho anh ta.......”

“Tiểu cô nương năm đó mới mười hai tuổi, con trai của bà nhốt cô bé trong một cái rương, sau đó chôn vào trong đất, bà nói anh ta có đáng được tha thứ không? Tội nghiệt có thể triệt tiêu không? Nếu như bà là người nhà của cô bé đó, bà sẽ tha thứ cho một tên hung thủ như vậy sao?”

Bà lão nghe thấy vậy, tấm lưng vốn dĩ coi như thẳng tắp còng xuống rất nhiều, cả “người” dường như mất đi tinh khí.

“Haizzz....” Bà lão thở dài một hơi thật sâu.

“Tôi có chút không hiểu được, vì sao anh ta lại phải giết người, mục đích là gì?” Hà Tứ Hải tò mò hỏi.

Bà lão ấp a ấp úng, cuối cùng vẫn là lắc đầu, bà cũng không rõ.

“Bởi vì hắn là vì tiền.” Chính vào lúc này, trong phòng đột nhiên có âm thanh nói.

Nhưng mà Hà Tứ Hải dường như cũng không bất ngờ, ngược lại là bà lão có chút kinh ngạc nhìn vào trong phòng.

“Cho nên, linh hồn của Long Thi Vũ, là bị các người bắt đi rồi sao?” Hà Tứ Hải đầu cũng không buồn quay lại hỏi.

“Chúng tôi chỉ là thỏa mãn một nguyện vọng của mẹ cô ta mà thôi.” m thanh ở phía sau lưng nói.

Sau đó đối phương từ trong phòng bước ra.

Chính là vị mục sư đã chết kia Ai Văn Hoắc Đốn.

Hà Tứ Hải chậm rãi xoay người, nhìn lướt qua hắn một cái, hắn cùng những con quỷ bình thường có chút không giống nhau, đem lại cho người ta một loại cảm giác sạch sẽ, thuần khiết, không nhiễm dơ bẩn, cảm giác cả người đều phát ra hào quang.

Đương nhiên, không phải nói hắn thật sự sáng lên, chỉ là một loại nhận thức ảo giác phát sinh trên phương diện ý thức của con người.

Dư quang trước mắt của Hà Tứ Hải, còn chú ý đến vị trí trung tâm của phòng khách, nơi vốn dĩ treo tranh chính giữa gian nhà của nông thôn, đang được dán một bức tranh thánh giá cực kỳ lớn.

Phía dưới bức tranh còn có một cái bàn thờ, trên bàn thờ bày mấy vật như hoa quả và nến, có vẻ có điểm không ra cái gì cả.

“Một vị thần ngoại quốc như ông, quản đến con dân Đại Hạ của tôi rồi sao? Hơn nữa linh hồn của mỗi người đều thuộc về chính họ, kể cả là cha mẹ cũng không thể tự tiện làm chủ chuyện này...” Hà Tứ Hải trầm giọng nói.

“Đại hành giả các hạ, ngươi cũng là một vị thần, thần vô biên giới, thượng đế ở khắp muôn nơi, vinh quang chiếu rọi khắp chốn, ban cho ta chủ ân huệ....”

Không ngờ rằng cái người ngoại quốc này, vậy mà lại nói tiếng phổ thông lưu loát như vậy, nhưng mà nghe hắn không ngừng nói ta chủ, ta chủ....

Nghe đến nỗi trong đầu Hà Tứ Hải có cảm giác kêu ong ong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment