Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 550 - Chương 550: Tín Đồ Của Thượng Đế.(2)

Chương 550: Tín Đồ Của Thượng Đế.(2) Chương 550: Tín Đồ Của Thượng Đế.(2)

“Ông không cần tránh nặng tìm nhẹ, tôi mặc kệ thần có có biên giới hay không, nhưng mà có người, phải có linh hồn, mặt khác sửa lại chút nhé, tôi là tiếp dẫn giả dẫn độ linh hồn, Long Thi Vũ đã cùng tôi thành lập khế ước, mời ông giao cô bé cho tôi.” Hà Tứ Hải lên tiếng cắt đứt lời nói của hắn.

“Linh hồn của cô bé thuộc về thượng đế.” Ai Văn Hoắc Đốn trên mặt treo một nụ cười nói.

“Tôi nói rồi, linh hồn của cô bé không thuộc về bất cứ người nào, bất kỳ vị thần nào, cô bé chỉ thuộc về bản thân cô bé mà thôi, mặt khác, đồng tiền xu này trả lại cho ông.” Hà Tứ Hải trầm giọng nói.

Sau đó vươn tay búng ra, đồng xu liền bay thẳng đến hướng của Ai Văn Hoắc Đốn.

Ai Văn Hoắc Đốn giơ tay đón được, cũng không tỉ mẩn xem xét, thả vào trong túi áo của mình, đồng thời trên mặt mỉm cười nói: “Đại hành giả các hạ, tôi cũng không có ác ý.”

“Ồ, vậy ông làm nhiều chuyện như vậy là vì cái gì?” Hà Tứ Hải nhíu mày hỏi.

“Là vì để cậu hiểu rõ thêm về sự nhân từ của thượng đế, chỉ có thượng đế mới là vị thần duy nhất trên thế gian này.” Ai Văn nói.

“Ông dùng cách này để khiến tôi hiểu được sự nhân từ của thượng đế sao?” Hà Tứ Hải có chút cảm giác tức đến mức bật cười.

Ai Văn cũng không có trả lời vấn đề này của Hà Tứ Hải, mà là nói: “Long Thi Vũ là người bị hại trong tội ác này, nhưng mà Thạch Tiểu Sơn sở dĩ phạm phải sai lầm, cũng là điều có thể hiểu được.”

“Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì?” Hà Tứ Hải hỏi, hắn cũng tò mò về động cơ phạm tội của Thạch Tiểu Sơn.

“Bởi vì hắn cần tiền để chữa bệnh cho mẹ hắn.” Ai Văn nói.

Động cơ phạm tội của Thạch Tiểu Sơn rất đơn giản.

Long Thi Vũ nói nhìn thấy một người đứng ở lầu ba hút thuốc.

Người ấy quả thật chính là Thạch Tiểu Sơn, bởi vì người trong thôn gọi điện thoại cho hắn, nói mẹ hắn nhập viện rồi, mà nằm viện liền có nghĩa là cần tiền.

Thời điểm mà Thạch Tiểu Sơn nhìn thấy Long Thi Vũ, lập tức dấy lên một dòng ý niệm muốn phạm tội.

Nhà của Long Thi Vũ có tiền không?

Đương nhiên có tiền, mầm mống kinh doanh của công ty Lí Mẫn Tuệ mặc dù quy mô không lớn, nhưng lợi nhuận cũng không nhỏ.

Huống hồ Thạch Tiểu Sơn từng đến nhà bọn họ, biết được tình huống trong nhà đó, cho nên mới nảy ra suy nghĩ này.

Thạch Tiểu Sơn đi theo phía sau Long Thi Vũ, tùy tay nhặt một cây thép ở công trường lên, vốn muốn đánh ngất Long Thi Vũ, vơ vét một khoản tiền, không ngờ được lại giết người........

Nhưng mà đại khái là bởi vì lần đầu, hoặc là quá mức hoảng loạn, không thể khống chế độ nặng nhẹ của cánh tay, Long Thi Vũ ngay lập tức bị hắn đập “chết” rồi.

Trong cơn hoảng loạn, Thạch Tiểu Sơn trực tiếp bỏ chạy, chạy đến một giáo đường ở gần đó, bởi vì sức khỏe của mẹ không tốt, mỗi cuối tuần hắn đều sẽ đến giáo đường cầu nguyện, trở thành tín đồ của chúa cứu thế.

Nhưng mà hôm ấy Ai Văn không có mặt, giáo đường trống không, chiếc đàn cello của Ai Văn được bày ở đó........

Kế tiếp đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần kể thêm nữa.

Nhưng mà trên thực tế Long Thi Vũ vẫn chưa chết, chỉ là lâm vào trạng thái chết lâm sàng, kịp thời cấp cứu, vẫn sẽ có cơ hội....

Nhưng cuối cùng lại bị chôn sống một cách tàn nhẫn.

“Cho nên, rõ ràng ông biết hắn ta đã giết người, nhưng lại không tố giác hành vi phạm tội của hắn?”

“Anh ta là tín đồ của thượng đế, thượng đế sẽ tha thứ cho anh ta....” Ai Văn vẽ một hình chữ thập qua vai.

Mà mẹ của Thạch Tiểu Sơn ở bên cạnh nghe thấy thế, vẻ mặt trở nên cực kỳ kích động.

“Có thật không? Thượng đế sẽ tha thứ cho hành vi phạm tội của con trai tôi sao?” Bà ta kích động hỏi.

“Các người đừng có đi phán xét người khác, thì sẽ không bị phán xét; các người đừng có đi định tội người khác, thì sẽ không bị định tội; các người hãy tha thứ cho người khác, thì ắt sẽ được tha thứ.” Ai Văn Hoắc Đốn nói như thế.

“Con trai của bà thành tâm hướng về thượng đế cầu xin sự tha thứ, cho nên anh ta đã được tha thứ rồi.” Ai Văn Hoắc Đốn lại nói.

Hà Tứ Hải: “Đây là cái đạo lý chó má gì thế.”

“Thượng đế sẽ tha thứ cho con.” Ai Văn nghe vậy nói.

Hà Tứ Hải tức đến bật cười.

“Thượng đế dựa vào cái gì mà tha thứ cho tôi? Ông ấy lại dựa vào cái gì mà tha thứ cho Thạch Tiểu Sơn?”

“Hắn là tín đồ của thượng đế.” Ai Văn Hoắc Đốn nói.

“Long Thi Vũ không phải thượng đế, cha mẹ của cô bé cũng không phải thượng đế, thượng đế có tư cách gì mà thay mặt bọn họ tha thứ chứ?”

“Tất cả mọi người chúng ta đều là con dân của thượng đế, thượng đế đã tạo ra thế giới này.”

Đm, hôm nay không có cách nào để nói chuyện nữa mà.

“Tôi mặc kệ thượng đế có tha thứ cho Thạch Tiểu Sơn hay không, hành vi phạm tội của hắn vẫn phải nhận được thẩm lí và phán quyết.”

Không ngờ rằng lần này Ai Văn không phản đối, mà là gật gật đầu.

“Thân thể của hắn sẽ phải nhận sự thẩm lí và phán quyết của nhân loại, nhưng mà linh hồn của hắn sẽ thuộc về thượng đế.”

Hà Tứ Hải: “........”

“Linh hồn của Thạch Tiểu Sơn thuộc về ai, là lựa chọn của bản thân hắn, tôi quản không được, nhưng mà linh hồn của Long Thi Vũ bắt buộc phải trả lại cho tôi, tôi không muốn phải cường điệu một lần nữa.”

Hà Tứ Hải nói xong, trong tay bỗng nhiên xuất hiện một cây búa gỗ, trực tiếp đập về hướng của Ai Văn Hoắc Đốn.

Ai Văn Hoắc Đốn không có né tránh, một đạo ánh sáng hình chữ thập thật lớn cắt qua không trung, đem hắn bao phủ ở phía trong.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment