Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 551 - Chương 551: Thiên Đường

Chương 551: Thiên Đường Chương 551: Thiên Đường

Đạo ánh sáng này có thể nhìn thấy được bằng mắt thường, rất nhiều người đều nhìn thấy, bao gồm cả đám người Đinh Mẫn đã rời đi ban nãy, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phương hướng nhà của Thạch Tiểu Sơn.

Mà Thạch Tiểu Sơn lại quỳ rạp xuống đất, thành kính cầu nguyện.

Cảm tạ chúa.....chính là bảo huyết đổ ra từ thập giá của ngài, che đậy hết thảy tội lỗi của chúng con.... Đức Giê-hô-va, Đức Thánh Cha, Đức Chúa Trời, sẽ không còn trừng phạt chúng con vì những tội lỗi mà chúng con đã gây ra.... Ha-lê-lu-gia! Ha-lê-lu-gia!

Mặc dù trời giáng chữ thập, nhưng mà cây búa gỗ trông như một món đồ chơi trong tay của Hà Tứ Hải lại không có gì ngăn cản, không một chút tạm ngưng nào mà đập thẳng xuống.

Thánh quang, không khí, hư không ở dưới cây búa đều giống như thủy tinh bình thường, dồn dập bị đập nát.

Vẻ mặt vốn dĩ bình thản của Ai Văn Hoắc Đốn rốt cuộc cũng trở nên nghiêm túc.

Thánh giá vĩ đại ở trong không trung không ngừng co rút, cuối cùng thân ảnh của Ai Văn Hoắc Đốn căn bản không nhìn rõ nữa, chỉ có một đạo ánh sáng hình thánh giá tản ra chói mắt.

Tất thảy mọi thứ xung quanh đều chìm trong thánh quang, lòng người vui sướng, cây cối vốn khô héo điên cuồng đâm chồi nảy lộc trở nên tốt tươi.

Đặc biệt là mẹ của Thạch Tiếu Sơn, khuôn mặt vốn dĩ già nua vậy mà ẩn ẩn bắt đầu mờ đi, hồi phục lại dáng vẻ đương lúc xuân xanh.

Nhưng mà Hà Tứ Hải không quan tâm, vẫn huơ cây búa đập về phía đó.

“Đại hành giả các hạ, trước mặt thượng đế người người bình đẳng....”

Thánh âm vang dội càn quét bốn phương tám hướng.

Vì sao mà trước mặt thượng đế người người bình đẳng? Thượng đế ở phía trước, người ở sau?

Dựa theo sự lý giải của Hà Tứ Hải, thượng đế chính là vị thần duy nhất, tất cả mọi người đều là con dân của ngài, ngài có thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào, thẩm lí và phán quyết bất cứ kẻ nào.......

Loại quan niệm như thế này kỳ thật cùng bậc đế vương thời cổ đại không có gì khác nhau, thượng đế nắm hết thảy mọi quyền hành.

Thấy Hà Tứ Hải không nghe lời giải thích này, thánh quang trên người của Ai Văn Hoắc Đốn giống như gợn nước vậy, sản sinh nhộn nhạo, khuếch tán ra tứ phía.

Cuối cùng Ai Văn Hoắc Đốn biến mất không còn chút tung tích, thậm chí mẹ của Thạch Tiểu Sơn cũng biến mất không thấy bóng dáng y như vậy.

Nếu không phải xung quanh là một mảnh xanh lục dội vào mắt, những việc vừa xảy ra ban nãy sẽ khiến con người ta cảm thấy đều là ảo giác.

Ai Văn Hoắc Đốn trốn thoát, Hà Tứ Hải cũng không có chán nản.

Mà là một lần nữa giơ cái búa lên, bổ mạnh vào trong không trung một cái.

Hư không giống như mặt kính bị đập vụn vỡ, để lộ ra một cánh cửa.

Mà Ai Văn Hoắc Đốn vừa mới biến mất đang đứng ở sau cánh cửa đó vẻ mặt kinh ngạc nhìn Hà Tứ Hải.

Đây là một mảnh thế giới màu trắng ngà, người ở bên trong đó hoặc là đứng, hoặc là ngồi, hoặc là nằm......

Trên mặt mỗi người đều treo một nụ cười hạnh phúc và an yên.

Thậm chí Hà Tứ Hải còn từ trong đám người nhìn thấy Long Thi Vũ và mẹ của Thạch Tiểu Sơn.

Không đợi Ai Văn Hoắc Đốn kịp phản ứng, Hà Tứ Hải trực tiếp cất bước đi vào.

Sau đó thế giới màu trắng ngà vốn dĩ đang hiện diện chợt biến mất.

Biến thành một mảng thảo nguyên xanh biếc.

Vô số động vật giống như tinh linh, bay lượn trong không trung.

“Muốn có cây.” Trong lòng Hà Tứ Hải thầm nghĩ.

Thế là trước mắt xuất hiện một gốc cây đại thụ che trời.

Hà Tứ Hải đi đến dưới tàn cây, thầm nghĩ rằng “Muốn có một cái thảm trải ăn cơm dã ngoại.”

Trước mặt hắn lại xuất hiện một tấm thảm dã ngoại.

“Muốn có nguồn thức ăn vô hạn.” Thế là trên tấm thảm dã ngoại xuất hiện ngập tràn đồ ăn.

Hà Tứ Hải ngồi xuống tấm thảm, cầm một miếng thức ăn lên bỏ vào trong miệng, cực kỳ thơm ngon, là mùi vị mà hắn chưa bao giờ được nếm qua.

Nếu mà Vãn Vãn cũng ở nơi này thì tốt rồi.

“Tứ Hải.” Lưu Vãn Chiếu từ đằng xa chạy về phía hắn.

“Huyên Huyên và Uyển Uyển đâu rồi?” Thế là Huyên Huyên và Uyển Uyển lại xuất hiện bên cạnh hắn.

“Thêm một chút gió nhẹ.”

Thế là một cơn gió nhẹ nhàng lướt qua ngọn cỏ, lướt qua mái tóc hắn, uốn lượn qua ngọn cây, bay về phương xa....

Leng keng.....leng keng....

Bên tai Hà Tứ Hải dồn dập vang lên âm thanh leng keng leng keng.

“Ông chủ, cái này ăn ngon quá đi.” Huyên Huyên cầm một miếng bánh quy đưa cho Hà Tứ Hải.

“Hi hi ha ha....cái này cay quá đi, em sắp khóc luôn rồi.” Đôi mắt Uyển Uyển đo đổ mỉm cười ngây ngô.

Hà Tứ Hải nhận lấy miếng bánh quy mà Huyên Huyên đưa qua, vươn tay xoa nhẹ đôi má của cô bé.

Cảm xúc mềm mại lại nhẵn nhụi, không đâu không nói với hắn hết thảy những thứ này đều là chân thật.

“Tứ Hải, vừa rồi em nhìn thấy ở bên kia một mảnh hoa hải, đợi lát nữa anh đi ngắm cùng em nhé.” Lưu Vãn Chiếu đi qua bên này, ngồi xuống ở bên cạnh hắn.

Nhìn thấy người trước mắt, Hà Tứ Hải mỉm cười, vươn tay búng vào trong không trung.

Sau đó xòe bàn tay ra, một đồng tiền xu rơi vào trong lòng bàn tay hắn.

Tất thảy mọi thứ xung quanh lập tức thối lui giống như thủy triều.

Mà Ai Văn Hoắc Đốn đang đứng ở trước mặt hắn.

“Mục sư Ai Văn, đây là tiền xu của tôi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Sắc mặt của Ai Văn Hoắc Đốn trở nên rất khó coi.

“Nơi này là thiên đường.” Hắn nói.

Sau đó một đôi cánh trắng dần bung mở sau lưng hắn.

“Tôi biết.” Sổ sách xuất hiện ở trong tay của Hà Tứ Hải.

Xiềng xích màu đỏ cuồn cuộn tuôn ra, vươn vào hư không, khoan vào chính giữa không gian màu trắng ấy một cái động thật lớn, làm lộ ra cảnh sắc thật sự của thế giới bên ngoài.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment