Chính là giống với thế giới của hòa thượng Quảng Đức, xiềng xích màu đỏ mà mắt thường không thể thấy được kéo dài trong thế giới hiện thực, liên kết với xiềng xích được bắn ra từ sổ sách, sau đó bắt đầu xâm nhập thế giới này.
Nhưng mà Ai Văn Hoắc Đốn hiển nhiên không thể sánh được với hòa thượng Quảng Đức, trên cơ bản hoàn toàn không có sức lực đáp trả, cái được gọi là thánh quang đều bị xiềng xích hấp thụ.
Mà trong lòng Hà Tứ Hải vừa động, lật sổ sách đến bức tranh của Tống Tử nương nương ở trang bảy mươi tám.
Vươn tay khẽ vuốt lên bức tranh trên sách, hơi thở màu xám quanh quẩn phất lên, trong nháy mắt hắn khoác lên mình bộ trường bào nguyệt sắc, trên trường bào vẽ bách tử đồ(*), trước ngực còn treo một cái hình gương đồng.
(*)bức tranh vẽ trăm người con
Hà Tứ Hải vung tay lên, sau lưng lập tức hiện lên hư ảnh của cây hòe đại thụ.
Bộ rễ của hòe thụ toàn bộ đều cắm vào trong hư không.
Sau đó cành lá và thân cây bắt đầu sinh trưởng tươi tốt che trời lấp đất, ngọn lá nở rộ rực rỡ.
Mà những người vẫn đang đắm chìm trong thế giới hạnh phúc tốt đẹp ở xung quanh đều dồn dập bị bắt thành những “quả nhân sâm” treo lên trên cây.
Lúc này phía chân trời có một vị thiên sứ mặc chiến giáp xuất hiện, hắn giơ thánh thương lên, đâm vào hướng thân cây.
Thánh quang chói mắt cắt ngang qua chân trời, bay thẳng đến phía thân cây.
Những nhánh cây của cây hòe đại thụ lập tức uốn lượn đan kết trên không trung, kết thành một tấm lưới hình tròn cực lớn, hình thành một đại cầu lớn kinh người.
Mà bộ rễ đang cắm trong hư vô đang không ngừng hấp thụ chất dinh dưỡng, lá cây vốn dĩ xanh biếc dần dần ngả sang màu vàng.
Nhưng mà điều này cũng không đủ để ngăn cản thánh quang đang đâm tới.
Mắt thấy thánh quang sắp sửa đâm vào thân cây.
Hà Tứ Hải lấy búa gỗ ra, vút lên không trung đập về hướng thánh quang.
Bởi vì có sự gia tăng của thần lực, hư ảnh của một chiếc búa cực lớn xuất hiện trong không trung, nện về phía thánh quang.
Va chạm giữa không trung, nứt ra ánh sáng chói mắt.
Mà xiềng xích màu đỏ lúc này tạo thành một cái lưới lớn, bắt đầu không ngừng cắn nuốt thế giới này.
Thiên sứ đứng ở trong không trung tỏ ra có chút bối rối, cũng bất chấp Hà Tứ Hải, thu hồi trường thương trong tay.
Hai tay cầm thương ngang vai, dựng thẳng đứng ở vị trí ấn đường, tạo thành hình một cái chữ thập.
Thánh quang lập tức nở rộ, nếu nói ánh sáng mà lúc trước Ai Văn Hoắc Đốn phát ra giống với ánh sáng của mặt trăng, bình tĩnh mà nhu hòa.
Vậy thì ánh sáng mà vị thiên sứ này tỏa ra lúc này, giống hệt như mặt trời, Hà Tứ Hải đứng ở một khoảng cách xa như thế, cũng cảm thấy trên da thịt bị đốt cháy đến bỏng rát.
Cũng may cây hòe đại thụ ở phía sau đang không ngừng truyền thần lực sang cho hắn.
Thánh quang hình chữ thập cực lớn, tạo thành một bức tường ánh sáng thật lớn, hòng ngăn cản tiến độ cắn nuốt thế giới này của xiềng xích.
Nhưng mà hiển nhiên, cái này hoàn toàn phí công, dưới sự chiếu rọi như thế của thánh quang, xiềng xích màu đỏ không hề có chút dấu hiệu nào gọi là tạm ngừng, hai lần im hơi lặng tiếng va chạm, xiềng xích màu đỏ trực tiếp cắn nuốt thánh quang.
Từng mảng từng mảng không gian rộng lớn không ngừng bị xâm nhập cắn nuốt, mà những xiềng xích này, giống như thể có ý thức mà tránh khỏi Hà Tứ Hải, nhường ra một mảnh không gian, để cho hắn và cây hòe đại thụ phía sau cắn nuốt chất dinh dưỡng.
Trên cơ bản một bên nghiêng về chiến đấu, Hà Tứ Hải không tiếp tục chú ý nữa, mà là đem ánh mắt dừng lại trên mặt đất.
Trên mặt đất có một cái lông vũ trắng noãn, cái này được lưu lại sau khi Ai Văn Hoắc Đốn biến mất, hắn trực tiếp bị xiềng xích màu đỏ cắn nuốt.
Hà Tứ Hải xoay người nhặt chiếc lông vũ trắng noãn lên, lông vũ cũng như ngọc thạch bình thường, có loại cảm giác thủy quang nhộn nhạo nhu thuận.
Hà Tứ Hải hơi nhíu mày, mở sổ sách trên tay ra.
Trên đó cũng không có tranh của Ai Văn Hoắc Đốn.
Hà Tứ Hải không khỏi nhíu chặt mày lại.
Lần trước sau khi hòa thượng Quảng Đức bị giết, trên sổ sách cũng giống như bây giờ không xuất hiện tranh của hắn.
Hà Tứ Hải cứ có cảm giác nơi nào đó không ổn.
Chính vào lúc này, một cây gậy ba-toong từ trên trời bay đến.
Mỗi bên trái phải của cây gậy ba-toong đều có hai cái cành cây thật nhỏ, trên cành cây tràn ngập lá xanh sinh trưởng, trên thân gậy có một gợi dây leo quấn quanh.
Điều kỳ lạ nhất chính là sợi dây leo ấy giống như vảy rồng, khắp nơi đều nhộn nhạo thánh quang.
Từ xa nhìn lại, giống hệt như một cây thánh giá.
Hà Tứ Hải lại nhìn lại cây búa gỗ giống như đồ chơi trẻ em trong tay mình, làm sao lại chênh lệch lớn như thế nhở?
Cây gậy ba-toong bay tới cắm ở trên mặt đất, sau đó biến thành một cây đại thụ có cự long quấn quanh thân.
Cành lá rậm rạp che trời lấp đất, thân cây to lớn căn bản không nhìn thấy điểm cuối, mỗi một phiến lá đều có ánh sáng chớp động, cả thân cây tạo thành một nguồn ánh sáng khổng lồ, giống như mặt trời rơi rụng xuống đất, nhưng mà ánh sáng ngược lại không chói mắt.
Hà Tứ Hải nhìn gốc hòe đại thụ phía sau so sánh cùng nó, quả thực chính là một lùm cây thấp bé, căn bản không thể đánh đồng.
Nhìn thấy thần kỳ như thế, Hà Tứ Hải động tâm niệm , hư ảnh của cây hòe đại thụ phía sau cũng theo đó lặng lẽ thay đổi, biến thành dáng vẻ to lớn như cây đại thụ trước mặt, lá cây bởi vì hấp thụ chất dinh dưỡng nên biến đổi tản ra màu vàng chói mắt cũng trở nên nhu hòa.
Bách tử đồ trên người của Hà Tứ Hải cũng giống như gốc cây bắt đầu thay đổi, biến thành một gốc cây đại thụ che trời, từ đầu vai kéo dài xuống dưới vạt áo, đường vân trên thân cây nhìn cực kỳ tinh tế.
Hà Tứ Hải lật giở sổ sách đến trang bảy mươi tám của Tống Tử nương nương.
Tống Tử nương nương hoàn toàn biến mất, bây giờ biến thành đồ án của một gốc cây đại thụ tươi tốt tỏa bóng mát.
Mà thân “cây” khổng lồ này rốt cục cũng ngăn chặn được sự xâm nhập của xiềng xích màu đỏ.
Xiềng xích thử vài lần, rốt cục bắt đầu co rút lại, Hà Tứ Hải cảm giác cả thế giới bắt đầu chấn động, vội vàng thu hồi hư ảnh của cây “hòe” đại thụ sau lưng.
Theo cùng với đó là một mảnh hư không bị kéo rời khỏi thế giới này.
Bất quá không khoảnh khắc rời đi ấy, Hà Tứ Hải cảm giác được có một ánh mắt đang dõi theo hắn.
Hà Tứ Hải lần theo cảm giác nhìn về hướng chủ nhân của ánh mắt.
Hóa ra đúng là vị thiên sứ đã cầm thương hướng về Hà Tứ Hải, hắn đứng ở phía dưới gốc cây đại thụ, đôi mắt bị che phủ dưới cái mũ sắt, bình tĩnh nhìn chằm chằm Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải mỉm cười vẫy vẫy tay với hắn, sau đó cảnh sắc trước mắt lập tức biến đổi, hắn lại xuất hiện ở bờ sông Vong Xuyên.
Toàn bộ Minh Thổ sinh ra chấn động, sấm chớp lóe lên, lôi long đan chéo, cả Minh Thổ lại mở rộng thêm một chút.
------
Dịch: MBMH Translate