Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 553 - Chương 553: Tìm Được Nhà.

Chương 553: Tìm Được Nhà. Chương 553: Tìm Được Nhà.

Nhưng mà lần này chúng sinh không xuất hiện một lần nữa.

Tâm niệm trong lòng Hà Tứ Hải vừa động, phía sau lại xuất hiện hình ảnh của “hòe” thụ.

Toàn bộ “quả nhân sâm” trên cây đều hạ xuống, hóa thành một đám linh hồn.

Mỗi một người trong số họ đều kinh ngạc nhìn ngó bốn phía, không biết tại sao bản thân lại xuất hiện ở nơi này.

Nhưng mà không đợi bọn họ nói chuyện, đã bị một trận gió từ sông Vong Xuyên thổi tới cuốn lên không trung, hướng về phía Minh Thổ.

Nhưng mà có một linh hồn lại không bị thổi đi.

Đó chính là Long Thi Vũ, cô bé nhìn thấy Hà Tứ Hải thì có chút sửng sốt.

“Tiếp dẫn đại nhân?” Cô bé hỏi.

Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.

“Đây là nơi nào vậy ạ?” Cô bé nghi hoặc hỏi.

“Nơi này là Minh Thổ, mà bây giờ chúng ta đang ở bên bờ sông Vong Xuyên.” Hà Tứ Hải đáp.

“Hòa ra nơi này là Minh Thổ sao?” Long Thi Vũ tò mò đánh giá bốn phía.

Đúng lúc này, một trận gió thổi tới, lay động cành cây sau lưng Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải tâm niệm vừa động, ngẩng đầu, vươn tay ngắt xuống một phiến lá.

Phiến lá này lớn cỡ lòng bàn tay, hình quả trứng, mặt trên bị hoa văn phức tạp che kín, nhìn qua một cái, làm người ta có loại cảm giác hoa mắt chóng mặt.

Phiến lá vốn dĩ mang màu vàng kim sau khi rời khỏi thân cây, một lần nữa biến thành màu xanh biếc.

Hà Tứ Hải dọc theo sống lá chia nó thành hai nửa.

Sau đó đem một nửa phiến lá đưa cho Long Thi Vũ.

“Tại sao lại cho em một nửa phiến lá ạ?” Long Thi Vũ nghi hoặc hỏi.

Nhưng vẫn là vươn tay đón lấy.

Nhưng mà nửa phiến lá ấy sau khi rơi xuống lòng bàn tay của cô bé, lập tức biến mất không còn chút tung tích, còn chưa đợi cô bé kịp kinh ngạc, đầu vai đã có cảm giác hơi đau đớn.

Theo lí mà nói cô bé bây giờ là linh hồn, sẽ không có cảm giác đau đớn mới đúng.

Cô bé xắn tay áo lên nhìn thoáng qua, ở đầu vai cô bé xuất hiện đồ án của nửa phiến lá ban nãy.

“Nó có thể giúp em tìm được nhà.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Long Thi Vũ nghe vậy có chút nghi hoặc, không hiểu ý của Hà Tứ Hải lắm.

Nhưng mà không đợi cô bé mở miệng hỏi, một trận gió thổi đến cuốn cô bé vào không trung, bay về phía Minh Thổ.

“Tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn ngài...” Long Thi Vũ ở trong không trung quơ cánh tay nói.

Hà Tứ Hải cũng phất cánh tay thay lời nói.

“Tạm biệt....” Cô bé nức nở nói.

Cô bé lớn như vậy rồi, đây là lần đầu tiên “bỏ nhà ra đi”, hoàn cảnh trước mắt sẽ hoàn toàn lạ lẫm, cùng với vận mệnh không thể biết....

Long Thi Vũ còn nhỏ đối với tương lai hoàn toàn mù mịt, cô bé cũng không biết bước kế tiếp phải đi như thế nào, hoặc là trở thành con cái nhà ai.....

Nhưng mà cô bé cũng không làm sai điều gì.....

“Hẹn gặp lại.”

Nhìn thấy Long Thi Vũ càng bay càng xa, cũng không giống như những linh hồn ban nãy nhập vào Minh Thổ, Hà Tứ Hải biết, đó là phương hướng đi đến cổng luân hồi.

Hà Tứ Hải cúi đầu nhìn vào nửa phiến lá còn lại trong tay, lẩm bẩm: “Rất nhanh sẽ gặp lại....”

Cây “hòe” đại thụ phía sau lưng Hà Tứ Hải lập tức biến mất không nhìn thấy nữa.

Hà Tứ Hải lấy sổ sách ra, đem chiếc lông vũ thiên sứ kia áp vào trong đó.

Sau đó hắn phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng.

Làm sao để hắn có thể từ Minh Thổ trở lại nhân gian?

Không có sự chỉ dẫn của Huyên Huyên, hắn căn bản không biết đường quay về nhân thế.

Bởi vì sự cảm ứng lẫn nhau với đồng tử, cho nên Hà Tứ Hải có thể trực tiếp triệu hoán Huyên Huyên đến bên cạnh mình.

Nhưng mà vào lúc này, cũng không biết Huyên Huyên có ở nhà trẻ hay không, nếu như cô bé đột nhiên biến mất, phỏng chừng cả nhà trẻ đều sẽ khủng hoảng.

.............

“Hương vị như thế nào? Ăn có ngon hay không?” Chu Ngọc Quyên có chút khẩn trương nhìn con gái, chờ đợi đánh giá của cô bé.

Buổi chiều ở nhà không có việc gì làm, vì thế Chu Ngọc Quyên mua chút bột mì về, thử làm bánh bao cho Uyển Uyển ăn.

Lần trước trở về nghe cô bé nói mẹ của Huyên Huyên làm bánh bao nhân thịt heo ăn siêu ngon, Đào Tử cũng không được ăn, bà liền để bụng.

Nhưng mà đã quá nhiều năm không làm rồi, không biết có ngượng tay hay không, hương vị có còn ngon như năm ấy hay không.

Uyển Uyển hai tay nâng chiếc bánh bao nhân thịt heo lớn gần bằng nửa mặt của cô bé, há mồm cắn một ngụm.

“Ăn chậm thôi con, cẩn thận kẻo nóng đấy.” Chu Ngọc Quyên lo lắng nhắc nhở cô bé.

“Hi hi ha ha....”

“Được rồi, đừng có cười ngốc nữa, nói cho mẹ nghe, ăn có ngon hay không nào?”

“Ăn nhon lắm, bánh bao mẹ làm ăn siêu ngon luôn.” Uyển Uyển nghe vậy mỉm cười nói.

“Con nhóc nịnh nọt.” Chu Ngọc Quyên nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé, trong lòng tràn đầy vui sướng.

“Vậy mẹ làm nhiều một chút nhé, để làm bữa sáng cho con luôn, tối nay cha con cũng sẽ trở về đấy....” Chu Ngọc Quyên nói.

Sau đó nhận thấy con gái không có đáp lại, nhìn qua phía cô bé, chỉ thấy cô bé đỏng lỗ tai, giống như đang muốn nghe âm thanh gì đó.

“Làm sao vậy con?” Chu Ngọc Quyên nghi hoặc hỏi.

“Ông chủ đang gọi con.” Uyển Uyển đáp.

“Ồ, vậy con....” Chu Ngọc Quyên vừa muốn nói tiếp.

Uyển Uyển “chiu” một tiếng liền biến mất trước mắt bà.

Chu Ngọc Quyên sửng sốt một hồi, cười cười lắc đầu, đứng dậy đi vào phòng bếp.

“Hi hi ha ha.....ông chủ.”

Uyển Uyển hai tay còn đang ôm bánh bao nhân thịt heo của cô bé, xuất hiện trước mắt của Hà Tứ Hải.

“Đang ăn bánh bao à? Đột nhiên gọi em tới đây, thật ngại quá.” Hà Tứ Hải xoa xoa đầu của cô bé nói.

“Hi hi ha ha.......ông chủ ăn đi, mẹ em làm đấy, ngon lắm đấy nhé.” Uyển Uyển đem cái bánh bao nhân thịt heo trong tay đưa đến trước mặt của Hà Tứ Hải.

“Cái bánh bao này của em còn có thể ăn được à?” Hà Tứ Hải chỉ chỉ chiếc bánh bao trong tay cô bé mỉm cười nói.

“Dạ?” Uyển Uyển dời ánh mắt xuống chiếc bánh bao lớn đang cầm trong tay.

Lúc này mới phát hiện, chiếc bánh bao vốn dĩ nóng hôi hổi, trở nên lạnh ngắt không nói, hơn nữa còn bị bay màu mục nát.

Uyển Uyển rút cánh tay nhỏ bé về, đưa lên mũi ngửi vài cái, chẳng hề có chút mùi nào cả.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment