Mở miệng định ngoạm thử một cái, lại bị Hà Tứ Hải ngăn cản.
“Con bé ngốc này, sao mà thứ gì cũng nhét vào miệng được vậy?”
“Hi hi ha ha.....”
“Được rồi, đừng cười nữa, đưa anh về.....về nhà trước đi.” Hà Tứ Hải nghĩ một lát rồi nói.
Uyển Uyển: (*゜ー゜*)
“Làm sao thế?” Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
“Tìm không thấy, không ở đây....” Uyển Uyển đáp.
“Không ở đây là có ý gì?” Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
“Ở đây không có nhà.” Uyển Uyển ngây ngô nói.
Hà Tứ Hải nghe thấy thế có chút giật mình.
Hắn nhớ đến thời điểm lần đầu tiên gặp được Uyển Uyển ở Phượng Hoàng tập.
Cô bé chỉ có thể xuyên qua bên trong không gian của Phượng Hoàng tập, nhưng không thể đi đến những nơi khác ở bên ngoài.
Cũng chính là năng lực của Uyển Uyển, có thể xuyên qua trong cùng một chiều không gian, nếu như là không gian khác, vậy cô bé cũng không có cách nào.
Mà Minh Thổ và nhân gian, trên thực tế không cùng một chiều không gian.
Nhưng mà, bây giờ nghĩ lại, “khế ước” giữa bọn họ thật đúng là lợi hại, ở trong những chiều không gian khác nhau, thế nhưng có thế triệu hoán được.
Đương nhiên, cũng có thể là cùng với việc cô bé là quỷ có liên quan.
Hà Tứ Hải cũng không tiếp tục rối rắm về vấn đề này thêm nữa.
Mà là hỏi: “Em có biết thời gian hiện tại là lúc nào không?”
Xem ra vẫn phải gọi Huyên Huyên đến đây.
“Thời gian?”
Uyển Uyển mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt.
Ngày thường cô bé chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ rồi chơi, chơi rồi lại ăn, đâu có biết đến thời gian chứ, dù sao cũng đều nghe người lớn cả mà....
Hà Tứ Hải nghĩ một lúc lại hỏi: “Vậy em đã ăn cơm trưa chưa?”
Thời điểm mấy người Hà Tứ Hải đi tới nhà của Thạch Tiểu Sơn, hắn đang ăn cơm trưa, khi đó đúng là giữa trưa.
Sau đó lại tiến vào thế giới “thiên đường”, ở trong đó trì hoãn bao nhiêu thời gian, hắn cũng không biết.
Uyển Uyển gật gật đầu.
“Buổi trưa em đã ăn thịt mẹ nấu này, còn có món vịt ăn cực ngon nữa....”
“Được rồi, không phải anh hỏi em đã ăn cái gì, ăn cơm xong, em đã làm những cái gì rồi?”
“Ăn cơm xong, em đi ngủ nha.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó thì mẹ gọi em dậy ăn bánh bao nha.” Uyển Uyển giơ chiếc bánh bao nhân thịt heo trong tay lên.
Hà Tứ Hải: “.........”
Xem ra mẹ em đúng là nuôi em như nuôi heo rồi.
Nhưng mà từ lời nói của Uyển Uyển có thể đoán được, thời gian ở nhân gian, có vẻ nhiều nhất cũng chỉ hơn hai giờ, không đến ba giờ chiều.
Bởi vì bình thường giữa trưa cha mẹ sẽ không cho bọn nhỏ ngủ quá lâu, bởi vì nếu buổi trưa ngủ quá lâu, đến tối sẽ rất phiền toái.
Mấy nhóc Uyển Uyển mặc dù là quỷ, nhưng mà bởi vì nguyên nhân có âm dương y, khiến các bé hoàn toàn nghịch chuyển thành người, là người, tự nhiên sẽ có thói quen của người, cũng không mâu thuẫn.
“Đi thôi, chúng ta đi dạo bên bờ đối diện sông Vong Xuyên nào.” Hà Tứ Hải nói.
Nói thật ra thì, là một tiếp dẫn giả, Minh Thổ mới là sân nhà của hắn, Uyển Uyển là một tiểu quỷ, dạo chơi ở Minh Thổ thì làm sao chứ, hợp tình hợp lý.
“Đối diện sông?”
Uyển Uyển nhìn về phía con sông bên cạnh, con sông dài vô tận, dưới ánh trăng chậm rãi chảy xuôi.
Trên mặt nước thỉnh thoảng lại hiện lên một ít hình ảnh, sương mù ở giữa mặt sông bốc lên, cuối cùng lại bị gió thổi tán đi.
“Đi theo anh.” Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển, dọc theo bờ sông đi về phía trước.
Trong tay Uyển Uyển vẫn còn cầm chiếc bánh bao nhân thịt heo lớn mà cô bé mới chỉ ngoạm được một miếng tiếc nuối không nỡ vứt đi.
Hai người cứ đi thẳng về phía trước khoảng chừng mười phút.
Cuối cùng từ xa nhìn thấy con thuyền được neo đậu bên bến sông.
Một con thuyền trống rỗng, trôi nổi bập bềnh trên mặt sông, thuận theo sóng nước sông Vong Xuyên nhẹ nhàng dập dờn.
Nhìn thấy con thuyền cô độc, Hà Tứ Hải nhớ về khung cảnh lần đầu tiên nhìn thấy lão quỷ ở sông Vong Xuyên.
Cũng không biết hắn đã đi đâu rồi, là rơi vào sông Vong Xuyên, bị tẩy đi trí nhớ, biến thành u hồn, theo gió phiêu đãng ở Minh Thổ.
Hay là trở thành một thành viên bình thường ở Minh Thổ, đợi một lần nữa được tiến vào luân hồi.
Sự cảm khái như vậy chợt lóe lên trong đầu Hà Tứ Hải rồi biến mất.
Sau đó liền kéo theo Uyển Uyển lên thuyền.
“Cẩn thận một chút, đừng có lấy tay nghịch nước nha.” Hà Tứ Hải dặn dò nói.
Uyển Uyển nghe thấy thế rụt vào trong khoang thuyền, cô bé là con nít, lại không phải là đứa ngốc.
Hơn nữa đồ mà người lớn không cho nghịch, cô bé tuyệt đối sẽ không động, bởi vì cô bé ăn đủ thiệt rồi.
Nhưng mà, cô bé vẫn không nhịn được tò mò, nhìn vào trong nước sông.
“Nước sông này rất nguy hiểm, ngàn vạn lần đừng để cho nó dính vào người.” Hà Tứ Hải vừa chèo thuyền vừa nói.
Nhưng mà nói đến đây, Hà Tứ Hải lại nhớ đến cái bầu hồ lô ở trên thuyền.
Trước kia bởi vì hắn không đủ năng lực, không phát hiện ra điểm thần kỳ của nó, bây giờ hắn có thể tùy ý mượn dùng thần lực của thần linh trên đồ án, tự nhiên muốn tìm tòi đến cùng.
Chờ đến khi trở về, mang theo nó, nghiên cứu thật kỹ, Hà Tứ Hải thầm nghĩ.
Trên dòng sông Vong Xuyên yên ắng, chỉ có âm thanh chèo thuyền của Hà Tứ Hải.
“Ông chủ....” Uyển Uyển có chút bất an khẽ gọi một tiếng.
“Làm sao vậy?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Hi hi ha ha....em muốn gọi anhh vậy thôi.” Nghe thấy âm thanh của Hà Tứ Hải, cô bé liền cảm thấy yên tâm.
“Đừng sợ, anh ở đây mà, rất nhanh sẽ đến được bờ bên kia thôi.” Hà Tứ Hải nói.
Hắn đã loáng thoáng nhìn thấy bờ đối diện, trên bờ có một chiếc xe kéo lẳng lặng dừng chân chờ đợi.
Đây là thăng cấp đãi ngộ rồi sao?
------
Dịch: MBMH Translate