Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 555 - Chương 555: Con Trâu Biết Nói Chuyện.

Chương 555: Con Trâu Biết Nói Chuyện. Chương 555: Con Trâu Biết Nói Chuyện.

Hà Tứ Hải đỗ thuyền ở bên bờ sông.

Ôm lấy Uyển Uyển bước xuống thuyền.

Con trâu kéo xe bên cạnh văng lên một hơi thở, chậm rãi tiến đến.

“Oa oaa, con trâu này.” Uyển Uyển hưng phấn nói.

“Tên tôi không phải là con trâu, tên tôi là Ngưu Mông.”

Mông? Đây là một trong sáu mươi bốn quẻ, quẻ chính là quẻ khảm, quẻ tượng là nước, nhìn qua vẫn là một đầu trâu, Hà Tứ Hải nghĩ thầm.

Mà Uyển Uyển nghe vậy cực kỳ giật mình, đôi mắt mở thật to, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch lên, bày ra bộ dáng cực kỳ kinh ngạc.

Sau đó chợt nghe cô bé nói: “Hóa ra là một chú trâu biết nói nha.”

Ngưu Mông tỏ vẻ không buồn nói chuyện, không giao tiếp với đứa trẻ này nữa.

“Ngươi là tới đón chúng ta có phải không?” Hà Tứ Hải hỏi.

Ngưu Mông thở ra một hơi: “Tiếp dẫn đại nhân, về sau lúc ngài đến Minh Thổ, đều do Tiểu Mông đến đón ngài.”

“Tiểu Mông?” Nhìn thấy hình dáng to như ngọn núi nhỏ của Ngưu Mông ở trước mắt, làm sao cũng không thể gắn nó với chữ tiểu lại một chỗ nha.

Bất quá Hà Tứ Hải cũng không nói thêm cái gì, mà là bảo: “Vậy thì cảm ơn ngươi.”

“Khách khí, tiếp dẫn đại nhân, ngài lên xe, ngài muốn đi đâu, nói với tôi một tiếng, đất Minh Thổ này không có nơi nào là tôi không biết.” Ngưu Mông lay động chiếc xe kéo phía sau bước lên phía trước vài bước, dừng ở trước mặt của Hà Tứ Hải.

Ngưu Mông này nếu không phải ngoại hình giống với một con trâu, thì không khác gì con người cả.

Thật ra trước đây Hà Tứ Hải có từng gặp hắn, hoặc là gặp được đồng loại của hắn.

Bọn chúng bôn ba giữa những cánh đồng ngang dọc, đón đi một đám lại một đám linh hồn sắp sửa bước vào luân hồi.

Hà Tứ Hải bế Uyển Uyển ngồi lên phía sau xe kéo.

Chiếc xe kéo này không phải loại xe ba gác rộng mở, mà là có đỉnh, có cửa, có cửa sổ, bốn phía của chiếc xe như một căn phòng.

Thoạt nhìn bên ngoài thì không lớn lắm, nhưng mà lúc Hà Tứ Hải bế Uyển Uyển đi vào bên trong, phát hiện trong đó cực kỳ rộng rãi, tối thiểu có thể chứa đựng cả trăm người, vô cùng rộng lớn.

Ánh sáng bên trong cũng rất tốt, không hề có chút cảm giác tối tăm nào.

Sau khi Uyển Uyển đi vào, tò mò nhảy nhót bốn phía, cuối cùng ghé vào cửa sổ nhìn ngó xung quanh.

Tới gần vị trí cửa sổ, có băng ghế dài, có thể ngồi xuống nghỉ ngơi.

“Làm phiền một chút, tiếp dẫn đại nhân, xin hỏi là bây giờ chúng ta sẽ đi đâu?” Bên ngoài truyền đến âm thanh của Ngưu Mông.

Hà Tứ Hải đi ra bên ngoài, hắn cũng không biết muốn đi đến nơi nào.

Lần trước là bởi vì Huyên Huyên trực tiếp dẫn đường, cho nên mới có thể tìm được bà nội, nhưng mà nơi ấy cụ thể mang tên gì, kỳ thật Hà Tứ Hải cũng không biết.

Bây giờ nghĩ lại, tác dụng của Huyên Huyên vẫn là khá lớn nha.

Nhưng mà nơi mà bà nội ở, thật ra thì tương ứng với Hà gia thôn trong hiện thực, trừ bỏ việc kiến trúc nhà ở càng cổ kính hơn một chút, thì bố cục của thôn xóm vẫn cực kỳ tương đồng, chỉ là không biết ở Minh Thổ nơi ấy sẽ có tên gọi là gì.

Vì thế Hà Tứ Hải đem cảnh tượng đại khái miêu tả cho Ngưu Mông.

“Nơi ngài nói hẳn là Thụy Lân trang.” Ngưu Mông nói.

“Tôi cũng không biết có phải hay không.”

“Tốc độ của tôi rất nhanh, chúng ta trước tiên cứ đi xem thử sẽ biết thôi.” Ngưu Mông nói.

Sau đó kéo theo chiếc xe, ở trên bờ ruộng ngang dọc chạy vội đi.

Xe kéo cũng không có chấn động gì quá lớn, chỉ có khi đến ngã rẽ, mới hơi nghiêng sang bên cạnh một chút.

Cảnh sắc trước mắt lùi nhanh về phía sau, có thể thấy được tốc độ cực kỳ nhanh.

Đôi tay nhỏ nhắn của Uyển Uyển che lấy mắt, dáng vẻ dường như muốn nhìn nhưng không dám nhìn.

Bánh bao nhân thịt heo trong tay cô bé còn chưa có nỡ vứt đi đâu nha, vẫn như cũ nắm chặt trong tay.

Xe trâu kéo di chuyển rất nhanh, suy nghĩ của Hà Tứ Hải còn chưa kịp thu hồi, xe kéo đã ngừng lại rồi, tập trung nhìn vào, hóa ra đã đến cửa thôn rồi.

“Tiếp dẫn đại nhân, người xem có phải nơi này hay không?” Ngưu Mông quay đầu hỏi.

“Là nơi này, cám ơn ngưu huynh.” Hà Tứ Hải liền đứng dậy chuẩn bị xuống dưới.

“Tiếp dẫn đại nhân, không dám nhận tiếng ngưu huynh này, không dám nhận đâu, gọi tôi Tiểu Mông là được rồi, Tiểu Mông là được rồi!” Ngưu Mông vội vàng nói.

Hà Tứ Hải cũng không tiếp tục cưỡng cầu, gọi một tiếng Tiểu Mông nói lời cảm tạ, sau đó bế Uyển Uyển đi về phía “nhà”.

“Tiếp dẫn đại nhân, tôi ở nơi này đợi ngài, nếu ngài muốn quay về, liền bảo với tôi một tiếng!” Ngưu Mông cao giọng nói.

“Được, cảm tạ!” Hà Tứ Hải quay đầu đáp một tiếng.

“Tạm biệt ngưu ngưu biết nói chuyện nhé!” Uyển Uyển vẫy vẫy đôi tay nhỏ.

“Ọoooooo!” Ngưu Mông phát ra một tiếng trâu kêu, biểu đạt sự bất mãn của nó.

Sau đó liền nghe thấy đứa bé này nói với tiếp dẫn giả đại nhân.

“Hi hi ha ha....ngưu ngưu không những có thể nói chuyện, mà còn có thể rống to nha, nó lợi hại quá đi!”

Nhóc con cái gì đó thật là đáng ghét mà!

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment