Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 556 - Chương 556: Con Trâu Biết Nói Chuyện.(2)

Chương 556: Con Trâu Biết Nói Chuyện.(2) Chương 556: Con Trâu Biết Nói Chuyện.(2)

Hà Tứ Hải đi vào dưới sườn núi, ngẩng đầu nhìn về hướng những tòa kiến trúc cổ xưa trên sườn núi, sau đó thả Uyển Uyển xuống dưới.

“Oa oaa, đây là nhà của Đào Tử nha!” Uyển Uyển kinh ngạc nói.

Nói xong lại lắc lắc đầu, cảm thấy có chút kỳ quái, cùng với nhà của Đào Tử lại có điểm không giống nhau.

Chính vào lúc này, một bà cụ từ trong phòng đi ra, bà nhìn thấy dưới sườn núi có hai người, thoáng có chút kinh ngạc.

Hà Tứ Hải cũng giống bà ấy có chút kinh ngạc, bởi vì bà lão thoạt nhìn có điểm quen thuộc, nhưng cũng không phải là bà nội của hắn.

Còn chưa đợi Hà Tứ Hải nói chuyện, liền nhìn thấy bà nội từ trong phòng đi ra nói: “Chị, không ngồi một lát rồi hẵng đi sao?”

Sau đó bà nhìn thấy Hà Tứ Hải, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười vui sướng: “Tứ Hải!”

Bà hưng phấn vẫy vẫy tay.

“Bà nội!” Hà Tứ Hải dắt theo Uyển Uyển đi qua bên đó.

“Vậy chị cũng không quấy rầy nữa, chị về trước nhé.” Bà lão bên cạnh quay sang nói với bà nội.

Sau đó lại nhìn Hà Tứ Hải gật gật đầu, hướng về phía sườn núi bồng bềnh lướt qua.

“Bà nội, bà ấy là ai vậy ạ?” Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

“Là bà nội của Hà Tiểu Dương ở phía tây thôn, con không nhớ bà ấy nữa sao? Cũng đúng, lúc bà ấy qua đời con còn nhỏ quá mà, trước kia bà ấy hay đến nhà chúng ta tìm bà đánh bài.....”

Bà nội vừa nói như vậy, Hà Tứ Hải liền có chút ấn tượng, hình như đúng là có một người như vậy.

“Bà ấy đến tìm bà đánh bài sao?” Hà Tứ Hải có chút buồn cười hỏi.

“Không phải, bà ấy đến cho bà mấy hạt giống lúa tam tuệ hòa.” Bà nội mỉm cười đáp.

“Tam tuệ hòa? Đó là cái gì ạ?” Hà Tứ Hải hiếu kỳ hỏi.

“Trên đường con tới đây, nhìn thấy thực vật ở dưới ruộng không, đại bộ phận chính là lúa tam tuệ hòa, tam tuệ hòa một mạ ba bông, một năm nhổ mạ, một năm ra hoa, một năm thành đòng.”

“Thần kỳ như vậy sao?” Hà Tứ Hải cực kỳ kinh ngạc.

“Nhưng mà quỷ cũng cần ăn thức ăn sao ạ?”

“Có thể không ăn cũng được, nhưng mà hạt lúa của tam tuệ hòa có thể nuôi dưỡng linh hồn, linh hồn cường đại, sau này chuyển thế đầu thai tư chất tự nhiên sẽ càng thêm thông minh, thân cây của tam tuệ hòa khi được âm hỏa thiêu đốt, còn có thể chúc phúc cho người sống.

Bà nội một bên giải thích, một bên tò mò đánh giá Uyển Uyển, bà chưa được gặp Uyển Uyển bao giờ.

“Thần kỳ như vậy sao?” Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc tán thưởng một tiếng.

“Chết đi cũng không phải trọng điểm, mà chỉ là một quá trình thay đổi âm dương mà thôi.” Bà nội nói ra một câu rất có thâm ý.

Sau đó không đợi Hà Tứ Hải nói chuyện, lại nói tiếp: “Trừ cái đó ra, còn có lục tuệ hòa, cửu tuệ hòa, bông lúa càng nhiều càng khó trồng, có rất nhiều lúc đều phí công một trận.”

“Nếu đã như vậy, bà nội, bà không cần phải vất vả như thế, để cháu....”

Hà Tứ Hải còn chưa nói hết câu, đã bị bà nội ngắt lời: “Bà cũng chỉ là để giết thời gian thôi, được thì là phúc phần còn không được thì do số mệnh cả rồi.”

Nếu bà nội đã nói như vậy, Hà Tứ Hải cũng đành thuận theo bà.

“Minh Thổ cũng là một thế giới mà.” Bà nội lại nói.

Tiếp đó lại quay sang hỏi Hà Tứ Hải: “Tiểu cô nương dễ thương này là ai thế?”

“Đây là Uyển Uyển....” Hà Tứ Hải giới thiệu cho bà.

“Thật là một tiểu cô nương dễ thương nha, Đào Tử con bé còn khỏe chứ?” Bà nội lại hỏi.

Bây giờ Đào Tử chính là mối vướng bận duy nhất của bà.

“Còn khỏe lắm, ăn được ngủ được....”

“Mẹ ơi, bụng con có hơi đói rồi ạ.” Huyên Huyên vừa mới đi ra khỏi cổng nhà trẻ, liền chạy đến ôm lấy chân của Tôn Nhạc Dao nói.

“Vậy thì phải làm sao nhỉ?” Tôn Nhạc Dao nhìn ra tâm tư nhỏ của cô nhóc, cố ý hỏi.

“Nếu như có thể cho con ăn một cái chúc chích nướng, vậy thì sẽ không đói như thế nữa nha.”

Huyên Huyên làm ra vẻ như bản thân mình hoàn toàn không muốn ăn, chỉ là vì đói bụng, nên không còn cách nào khác cả.

Chu Ngọc Quyên nghẹn cười, vừa muốn nói chuyện, Đào Tử ở phía sau nhìn xung quanh một vòng sau đó đi đến hỏi: “Bà nội Tôn, ba ba của cháu đâu rồi ạ?”

“Ba ba của cháu hôm nay có việc, buổi tối hôm nay qua nhà của bà nội ăn cơm nhé.” Tôn Nhạc Dao kéo cô bé đến bên cạnh nói.

“Dạ.” Đào Tử nghe vậy có chút giật mình, cô bé nhớ ra rồi, cô bé sắp chơi đến mức quên khuấy mất chuyện này luôn.

“Con đói.....”

Huyên Huyên thấy Đào Tử chen ngang vào, có chút gấp gáp rồi.

“Mẹ biết rồi, đợi lát nữa chúng ta sẽ đi đến cửa hàng tiện lợi mua cho con có được không.” Tôn Nhạc Dao xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé nói.

“Con cảm ơn mẹ ạ.” Huyên Huyên nghe thấy thế vui vẻ ra mặt.

“Mua cái gì thế ạ?” Đào Tử vẻ mặt ngây ngô hỏi.

“Xúc xích nướng, xúc xích nướng, xúc xích ăn ngon lắm nha....”

Huyên Huyên cảm thấy nước miếng của cô bé cũng sắp chảy ra đến nơi rồi, túm lấy Đào Tử, không thể chờ được mà chạy về phía trước.

“Chạy chậm thôi, cẩn thận kẻo ngã bây giờ.”

“Không đâu, con vèo vèo này.....” Lời Huyên Huyên còn chưa dứt, người đã chạy ra xa rồi.

Tôn Nhạc Dao bất đắc dĩ vội vàng đuổi theo.

Huyên Huyên lôi kéo Đào Tử chạy đến cửa hàng tiện lợi, nhìn thoáng qua phía sau một cái, thấy mẹ đã theo kịp đến bên này rồi.

Lúc này cô bé mới kéo Đào Tử đi vào bên trong cửa hàng tiện lợi.

Sau đó đi thẳng đến quầy thu ngân.

“Bà chủ, cháu muốn một cái, à không, hai cái xúc xích nướng ạ.” Huyên Huyên giơ hai ngón tay ngắn ngủi khoa tay múa chân.

“Kêu chị đi, chị.....tặng thêm cho em một cái kẹo.” Nhân viên cửa hàng tiện lợi thấy dáng vẻ dễ thương của cô bé, chọc cô bé nói.

Nhân viên cửa hàng là một cô gái khoảng chừng hai mươi tuổi, thoạt nhìn còn rất trẻ, để cho Huyên Huyên gọi cô ấy bằng chị cũng hợp lý.

Huyên Huyên nghe thấy thế sửng sốt một chút.

Sau đó lắc lắc đầu, cô bé là người có thể tùy tiện gọi người khác bằng chị sao?

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment