“Muốn hai cái cơ ạ.” Huyên Huyên một lần nữa giơ hai ngón tay của cô bé ra khoa tay múa chân.
“Ha ha.” Nhân viên cửa hàng bị cô bé chọc cười.
“Được, hai cái thì hai cái, gọi chị đi nào.”
“Chị ơi, chị ơi, chị ơi....”
Huyên Huyên vừa gọi chị, vừa giơ thêm hai ngón tay ngắn ngủn ra, gọi một tiếng, lại thêm hai ngón.
Nhân viên: “............”
“Chị chỉ nói là gọi chị thì sẽ cho em hai cái kẹo, chứ không nói em gọi một tiếng thì chị sẽ cho em hai cái kẹo nha, hơn nữa cái cách gọi này của em cũng quá không có thành ý rồi.” Nhân viên cửa hàng dở khóc dở cười nói.
“Thật nhỏ mọn.”
Huyên Huyên rút tay lại, bất mãn nói.
“Thật ngại quá, thêm phiền toái cho cô rồi.” Tôn Nhạc Dao từ bên ngoài đi vào nói.
“Không sao đâu ạ, hai bạn nhỏ này thật là đáng yêu.”
Nhân viên cửa hàng cười nói, mỗi ngày đứng ở chỗ này cũng rất nhàm chán, Huyên Huyên vừa lúc chọc cho cô vui vẻ, thật ra khá tốt mà.
‘Lấy cho tôi hai cái xúc xích nướng nhé.” Tôn Nhạc Dao nói.
“Dạ được.” Nhân viên cửa hàng vội vàng đáp.
“Cũng không biết vì cái gì, mấy đứa nhỏ chính là thích xúc xích nướng của nhà các cô.” Tôn Nhạc Dao tùy tiện tìm một chủ đề để nói chuyện.
“Dì à, xúc xích của nhà bọn cháu làm từ thịt trâu đấy ạ, là ruột của trâu.” Nhân viên cửa hàng nói.
“Là vậy sao?”
Tôn Nhạc Dao nhận lấy xúc xích nướng mà nhân viên cửa hàng đưa qua, đưa cho Huyên Huyên và Đào Tử mỗi đứa một cây.
Nhân viên cửa hàng cũng không nuốt lời, chẳng những cho Huyên Huyên hai cái kẹo, còn cho Đào Tử hai cái nữa.
“Oa oa, ăn ngon quá...” Huyên Huyên cầm lấy cây xúc xích trong tay ngoạm một ngụm, híp mắt vui vẻ không thôi.
“Bây giờ bụng của con còn đói nữa không?” Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh có chút buồn cười hỏi.
“Hi hi....”
Huyên Huyên có chút ngượng ngùng nở nụ cười, cô bé biết cái kỹ xảo nhỏ của cô bé đã bị mẹ nhìn thấu rồi.
“Mẹ ăn đi mẹ, là thịt trâu đấy ạ, ăn ngon lắm đấy nhé.” Cô bé giơ cánh tay lên cao nói.
Hóa ra những lời ban nãy bà và cô nhân viên bán hàng nói với nhau đều bị cô bé nghe thấy cả rồi.
“Mẹ không ăn đâu, con ăn đi.” Tôn Nhạc Dao cười nói.
Đào Tử ở bên cạnh nhìn thoáng qua cây xúc xích trong tay bản thân, yên lặng không lên tiếng.
“Ồ....” Đúng lúc này, Huyên Huyên bỗng nhiên mở to hai mắt.
“Làm sao vậy?” Tôn Nhạc Dao kỳ quái hỏi.
“Ông chủ đang gọi con ạ.” Huyên Huyên đáp lời.
“Ầy....”
Tôn Nhạc Dao hoàn toàn không hiểu mấy thứ này, cũng không biết cô bé làm sao mà biết được.
“Con phải đi một chuyến, tạm biệt mẹ nhé, tạm biệt Đào Tử.” Huyên Huyên vội vàng nói.
“Đi đường chậm một chút.” Tôn Nhạc Dao vội vàng căn dặn.
Đào Tử còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ ngơ ngác phất phất tay.
Sau đó Huyên Huyên chiu một tiếng liền biến mất trước mắt của hai người.
Đào Tử sửng sốt một chút, nhưng thật ra không quá kinh ngạc, dù sao cũng không phải là lần đầu tiên.
Mà những người đi đường, dường như không nhìn thấy một “người sống sờ sờ” đột nhiên biến mất vào hư không.
Đào Tử đem bàn tay lén lút đặt vào trong lòng bàn tay của Tôn Nhạc Dao.
Tôn Nhạc Dao mỉm cười nhìn cô bé một cái, nắm thật chặt tay nói: “Chúng ta về nhà thôi nào.”
“Dạ.” Đào Tử vui vẻ nói.
“Bà nội Tôn, cho bà ăn này.” Đào Tử giơ cao tay lên, nói giống như Huyên Huyên ban nãy.
“Bà nội không ăn, cháu tự ăn đi, bữa tối hôm nay bà nội nấu món thịt bò hầm khoai tây cho cháu ăn, có được không nào?”
“Dạ.”
“Đào Tử thật là ngoan.”
“Hi hi...”
..................
“Ông chủ, anh chạy đến nơi này rồi sao.”
Huyên Huyên xuất hiện ở bên cạnh của Hà Tứ Hải, liếc mắt đánh giá xung quanh một cái, lại nhìn sang Uyển Uyển ở bên cạnh, sau đó nói.
Giống như đang nói, chính anh tự mình lén chạy đến đây, làm sao lại không mang em theo?
“Được rồi, anh gọi em đến, là vì muốn em dẫn bọn anh trở về nha.” Hà Tứ Hải gõ nhẹ lên đầu của cô bé.
Huyên Huyên vươn tay muốn che đầu, lúc này mới nhìn thấy xúc xích nướng trên tay cô bé.
Nhưng mà.....
Xúc xích nướng của cô bé bị làm sao thế này?
Vẻ mặt của cô bé không khác là mấy so với Uyển Uyển ban nãy, một mặt mờ mịt.
“Hi hi ha ha.....không thể ăn nữa, không có mùi vị nữa nha.”
Uyển Uyển ở bên cạnh giơ chiếc bánh bao nhân thịt heo to to trong tay của cô bé lên, cô bé vẫn cầm ở trong tay như cũ không có nỡ vứt đi.
Huyên Huyên nhìn thoáng qua chiếc bánh bao lớn trong tay Uyển Uyển, lại liếc mắt nhìn xuống cây xúc xích xám xịt trong tay mình, cây xúc xích chẳng hề còn chút hương thơm nào, khóc không ra nước mắt, cô bé mới ăn có một ngụm thôi đấy.
“Được rồi, mấy đứa quay về sớm một chút, Đào Tử ở nhà một mình đấy.” Bà nội ở bên cạnh nói.
“Đào Tử ở cùng với mẹ cháu ạ.” Huyên Huyên nghe thấy thế ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“Vậy sao? Cảm ơn cháu đã chăm sóc Đào Tử nhé.” Bà nội xoa xoa đầu của cô bé nói.
“Đào Tử ăn xúc xích nướng.” Huyên Huyên lại nói.
“Ừ, bà nội biết rồi, cảm ơn cháu.” Bà nội đáp.
“Hi hi, chúng cháu là bạn tốt ạ.”
“Cháu cũng vậy.” Uyển Uyển không cam lòng yếu thế nói.
“Ừ, bà nội biết, các cháu đều là những đứa trẻ ngoan, cũng đừng trì hoãn nữa, trở về sớm một chút.” Bà nội nói.
“Dạ, bà nội, lần sau chúng cháu lại tới thăm bà.” Hà Tứ Hải đáp.
“Được, nhưng mà dù sao nơi này cũng là Minh Thổ, cũng không biết có ảnh hưởng đến mấy đứa hay không, vẫn nên ít đến một chút thôi.” Bà nội nói.
Bà luôn lo lắng cho Hà Tứ Hải.
“Cháu biết rồi ạ.” Hà Tứ Hải thuận miệng đáp.
Bà nội biết hắn không nghe lọt tai, cũng không nói thêm cái gì.
Hà Tứ Hải dẫn theo hai cô nhóc kia đi về phía dưới sườn núi.
“Tạm biệt bà nội của Đào Tử.” *2
“Tạm biệt.”
------
Dịch: MBMH Translate