Huyên Huyên đến đây, để cho cô bé phụ một tay đi tìm ông nội Trương Kiến Quốc hẳn là không khó, nhưng mà quả thật thời gian hôm nay cũng không còn sớm nữa, mấy người Đinh Mẫn phỏng chừng còn đang đợi hắn, cho nên vẫn là lần sau hẵng bàn đi.
Hà Tứ Hải dẫn theo hai đứa nhỏ đi đến cửa thôn.
Ngưu Mông từ xa đã nhìn thấy bọn họ, lập tức kéo xe kéo chạy tới.
“Tiếp dẫn đại nhân, ngài muốn quay về sao?” Hắn hỏi.
“Đúng vậy, còn phải khiến Ngưu....Tiểu Mông vất vả một chuyến.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
“Không vất vả, không vất vả, mọi người lên xe đi.” Ngưu Mông hất đầu về phía cửa xe nói.
Huyên Huyên có chút giật mình nhìn Ngưu Mông.
“Hi hi ha ha.....ngưu ngưu có thể nói chuyện nha.” Uyển Uyển ở bên cạnh nói.
Huyên Huyên lặng lẽ đem cây xúc xích nướng không nỡ vứt trong tay giấu ra sau lưng.
Đây là ruột trâu đấy.
Tốc độ của Ngưu Mông rất nhanh, chỉ chốc lát sau liền đưa bọn họ đến trước truyền.
“Tiếp dẫn đại nhân, tôi chỉ có thể tiễn ngài đến đây thôi.”
“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải cảm kích nói.
Tốc độ này so với bọn họ tự mình đi thì không biết nhanh hơn biết bao nhiêu lần.
“Hi hi ha ha.....tạm biệt ngưu ngưu.” Uyển Uyển cười ha ha vẫy tay với Ngưu Mông.
“Tạm biệt ngưu ngưu.” Huyên Huyên giấu một bàn tay ra sau lưng, có chút chột dạ nói.
“Òoo~” Ngưu Mông kêu lên một tiếng, chạy về hướng bờ ruộng ngang dọc.
“Đi thôi, hai đứa cũng lên thuyền đi, chúng ta về nhà thôi nào.” Hà Tứ Hải nói.
“Dạ được.” Hai cô nhóc kia đồng thanh đáp một tiếng.
Nhưng mà đều sợ sệt không dám tiến lên.
Một đứa sợ là vì lúc trước Hà Tứ Hải có từng dặn dò cô bé rằng rất nguy hiểm, cô nhóc còn lại sợ là vì bản thân vốn không thích nước, huống chi còn là một con sông lớn như vậy nữa chứ.
Hà Tứ Hải chỉ có thể bế hai cô nhóc lên thuyền.
Hai cô nhóc lui vào trốn trong khoang thuyền cũng không có đi ra.
Nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của hai cô nhóc, Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói” “Mấy món trên tay của hai đứa không vứt đi đi, còn cầm lấy làm gì?”
“Mẹ nói không được vứt rác lung tung ạ.”
“Đợi đến khi trở về, nói không chừng còn có thể ăn ấy ạ.”
“Được rồi, vậy tùy hai đứa vậy, đi thôi nào.”
Hà Tứ Hải cởi bỏ neo thuyền, bắt đầu chèo thuyền hướng ra xa bờ, thuyền lập tức đi về phía giữa sông.
“Đừng lo lắng, rất nhanh sẽ đến bờ bên kia thôi.” Hà Tứ Hảo vừa chèo thuyền vừa an ủi hai cô nhóc.
Dòng sông Vong Xuyên tĩnh lặng, vang lên tiếng quậy nước chèo thuyền, Hà Tứ Hải nhìn lại bờ bên kia, chỉ thấy Minh Thổ càng ngày càng xa.
Nghĩ đến việc chỉ có mỗi một “người” là bà nội ở lại Thụy Lân trang, trong lòng Hà Tứ Hải lại dậy lên cảm xúc phức tạp giống như lần đầu tiên rời nhà ra ngoài đi làm công hồi ấy.
Nhưng mà Hà Gia thôn ở nhân gian vì sao ở Minh Thổ lại có tên là Thụy Lân trang, ngược lại hắn cũng quên mất hỏi bà nội chuyện này rồi.
Cùng với tiếng mái chèo quẫy nước ào ào, rất nhanh con thuyền đã đến được bờ bên kia.
Mặc dù thuyền đã dừng lại, nhưng hai cô nhóc kia vẫn không dám tự mình lên bờ.
Bởi vì vừa mới đứng lên, con thuyền liền chao đảo, khiến hai cô nhóc hoảng sợ tới mức ôm chặt vào nhau.
Hà Tứ Hải chỉ có thể một lần nữa bế hai cô nhóc xuống thuyền.
Sau đó liếc mắt nhìn lại một cái, nhớ tới chiếc bầu hồ lô ở trên thuyền, vì thế tiện tay lấy nó xuống.
Lúc này mới quay sang nói với Huyên Huyên: “Đi thôi, đi trước dẫn đường nào.”
Sau khi lên được bờ, Huyên Huyên lại bắt đầu trở nên vui vẻ, phất tay một cái dẫn hồn đăng đã xuất hiện trong tay cô bé, sau đó ngựa quen đường cũ mà tiến về phía trước.
Sau đó sương bụi phủ kín hoàng tuyền dưới ánh đèn của dẫn hồn đăng, tựa như rắn rết, tất cả đều thối lui, nhường ra một khoảng không gian rộng lớn.
“Đi thôi nào.” Hà Tứ Hải kéo Uyển Uyển vội vàng đuổi theo.
Chờ đến khi trở lại nhân gian, chung quanh đã là một mảnh tối đen, Hà Tứ Hải dò xét bốn phía một chút, bọn bọ bây giờ hẳn là đang ở trong một cái công viên, mà bên cạnh có một cái hồ rất lớn.
Trong lòng Hà Tứ Hải cảm thấy có chút kỳ quái, nhớ rõ là hai lần trước từ Minh Thổ trở về nhân gian, cũng là ở nơi có nước.
Hà Tứ Hải cũng không làm rõ được vấn đề này, cho nên cũng không tiếp tục rối rắm trên phương diện này nữa.
“Cũng không biết thời gian hiện tại là mấy giờ rồi, đây là nơi nào, chúng ta về nhà trước đã.” Hà Tứ Hải nói với hai cô nhóc ở bên cạnh.
Thấy hai cô nhóc không trả lời, cúi đầu nhìn vào tay mình, có chút nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không có nữa ạ.” Uyển Uyển tiếc hận nói.
Chiếc bánh bao nhân thịt heo cùng với cây xúc xích nướng vốn dĩ nằm trong tay của cô bé và Huyên Huyên, tất cả đều biến thành tro bụi, theo một cơn gió tiêu tán không còn chút tung tích.
“Cây xúc xích nướng thơm ngon của em.....” Huyên Huyên khổ sở nói thầm một tiếng.
“Được rồi, về nhà trước đã, muốn ăn thì lần sau để anh mua cho hai đứa.” Hà Tứ Hải dở khóc dở cười nói.
“Có điều, Uyển Uyển, bây giờ có thể sử dụng năng lực của em chưa?” Hà Tứ Hải nhìn Uyển Uyển hỏi.
Quả nhiên, Uyển Uyển lập tức gật đầu, chỉ cần trở lại nhân gian, có Uyển Uyển ở đây, vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều.
Vì thế Uyển Uyển kéo theo bọn họ, lắc mình một cái liền biến mất không còn chút dấu vết.
Lần nữa xuất hiện đã ở trong nhà của Hà Tứ Hải.
------
Dịch: MBMH Translate