Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 559 - Chương 559: Trở Lại Nhân Gian.(2)

Chương 559: Trở Lại Nhân Gian.(2) Chương 559: Trở Lại Nhân Gian.(2)

Lần nữa xuất hiện đã ở trong nhà của Hà Tứ Hải.

Về đến nhà, Hà Tứ Hải bật đèn nhìn thoáng qua thời gian, mới có sáu giờ hai mươi phút tối.

Vì thế vội vàng gọi một cuộc điện thoại cho Đinh Mẫn trước.

Quả nhiên, mấy người Đinh Mẫn vẫn còn chờ hắn ở trấn Vĩnh Bình không có rời đi.

Nhưng mà tối hôm nay bọn họ cũng không chuẩn bị rời đi nữa, chờ sáng sớm ngày mai lại quay về Hợp Châu.

“Làm sao vậy, em cũng muốn gọi điện thoại sao?” Hà Tứ Hải cúp điện thoại xong, liền nhìn thấy Uyển Uyển đứng bên cạnh dùng vẻ mặt chờ mong nhìn hắn.

Uyển Uyển nghe thấy thế lập tức gật đầu.

Trên thực tế tốc độ chạy về của cô nhóc kia còn nhanh hơn một ít, cũng không biết cô bé suy nghĩ như thế nào.

“Anh giúp em gọi cho mẹ nhé.”

Hà Tứ Hải gọi cho Chu Ngọc Quyên rồi chuyển máy cho cô nhóc, lúc này, ngoài cửa truyền đến âm thanh gõ cửa nhè nhẹ.

m thanh của Lưu Vãn Chiếu vang lên ở ngoài cửa: “Tứ Hải, mọi người quay về rồi sao?”

“Chị ơi.” Huyên Huyên nghe thấy tiếng, lập tức chạy đến mở cửa.

Rất nhanh Lưu Vãn Chiếu đã cùng Huyên Huyên đi vào trong.

“Em ở trong bếp thấy nhà anh bên này sáng đèn, nghĩ là mọi người đã trở về rồi.” Lưu Vãn Chiếu mỉm cười nói.

“Bọn anh cũng vừa mới về đến nơi.” Hà Tứ Hải đáp.

Trên người hắn còn đang khoác trường bào nguyệt sắc, vị trí từ trên đầu vai kéo dài xuống dưới vạt áo, có một gốc đại thụ che trời.

Làm cho Hà Tứ Hải có thêm vài phần nho nhã, đồng thời còn có cảm giác dáng người cao ngất, khí thế hùng hồn, tựa như khi ngẩng đầu nhìn lên trước mặt thật sự xuất hiện một cây đại thụ che trời.

Đến nỗi khiến cho đôi mắt của Lưu Vãn Chiếu nhu thuận như nước, hai má ửng đỏ chăm chú nhìn hắn.

“Cơm đã nấu xong rồi, chúng ta đi ăn cơm đi.” Lưu Vãn Chiếu nhẹ giọng nói.

Hà Tứ Hải dời ánh mắt về phía Uyển Uyển.

Lúc này cô bé cũng vừa gọi điện thoại cho mẹ xong.

Cô bé đưa điện thoại qua trả cho Hà Tứ Hải.

“Hi hi ha ha.....ông chủ, cha của em trở về rồi ạ, em không thể chơi cùng Đào Tử và Huyên Huyên nữa, em phải về nhà rồi.” Uyển Uyển nói.

“Được, vậy em về trước đi, ăn xong cơm tối rồi có thể qua bên này.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Vừa rồi hắn còn suy nghĩ tại sao cô bé còn chưa quay về, hóa ra là muốn ở lại chơi cùng Đào Tử và Huyên Huyên.

“Bái bai ông chủ, bái bai dì Lưu, bái bai Huyên Huyên.....”

Uyển Uyển quơ quơ đôi tay nhỏ, sau đó biến mất trước mắt bọn họ.

Thật là một cô nhóc lễ phép.

Thấy Huyên Huyên rời đi, lúc này Hà Tứ Hải mới nói: “Đi thôi.”

“Ồ, đi ăn cơm thôi.” Huyên Huyên nghe vậy, đầu tiên là hoan hô một tiếng rồi chạy ra khỏi cửa.

“Ha ha, con vìa rồi đây.” Cô nhóc trực tiếp xông vào trong nhà, đứng ở trong phòng khách, hay tay chống eo “kiêu ngạo” nói.

Đào Tử đang xem ti vi nhìn thấy Huyên Huyên, vẻ mặt lập tức mừng rỡ chạy về phía cô bé.

“Đào Tử, đến đây, ôm cái nào.” Huyên Huyên giang hai cánh tay vui vẻ nói.

Nhưng mà ai biết được, Đào Tử “vèo” một tiếng chạy lướt qua bên cạnh cô nhóc, trong chớp mắt liền nhào vào trong lòng của Hà Tứ Hải đang từ phía sau theo vào.

Huyên Huyên: .....................

“Làm sao vậy?” Hà Tứ Hải bế cô bé lên hỏi.

Hắn cảm nhận được cảm xúc của Đào Tử có chút kỳ quái.

“Con nhớ ba ba rồi nha.” Đào Tử đáp.

“Vậy sao? Ba ba cũng nhớ Đào Tử nhà chúng ta rồi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Trong lòng không khỏi có chút kỳ quái, buổi sáng không phải mới tách ra sao?

Bình thường không phải đều là như vậy sao? Thậm chí còn có lần rời đi tận mấy hôm, vì sao hôm nay Đào Tử lại trở nên thương cảm vậy chứ?

“Ba ba cho ba ba ăn này.” Đào Tử lấy hai viên kẹo từ trong túi ra, muốn cho Hà Tứ Hải ăn.

“Còn có kẹo cơ à, từ đâu ra vậy cà? Nhưng mà chúng ra mỗi người một cái nhé.” Hà Tứ Hải lấy đi một viên kẹo từ trong tay cô bé.

“Là chị gái cho đấy ạ.” Đào Tử vui vẻ nói.

“Là cô nhân viên cửa hàng tiện lợi cho cô bé đấy.” Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh cười nói.

Bây giờ Huyên Huyên mới nhớ ra cô bé cũng có hai chiếc kẹo nha, lục lọi ở trong túi, hai chiếc kẹo đến ngay cả giấy gói cũng giống nhau biến thành một nắm bụi đen.

“Nào, nói cho ba ba nghe, hôm nay ở nhà trẻ có chuyện gì thú vị xảy ra không nào.”

“Giữa trưa hôm nay Đào Tử ngủ mơ đấy ạ.” Đào Tử còn chưa mở miệng, Huyên Huyên ở bên cạnh đã lớn tiếng nói.

“Vậy sao? Mơ một giấc mộng đẹp à, đến đây, nói cho ba ba nghe xem nào.” Hà Tứ Hải nghe thấy thế thuận miệng hỏi.

“Mới không phải là mộng đẹp, Đào Tử khóc tỉnh đấy, sau đó cô giáo còn cho em ấy ăn một quả táo.” Huyên Huyên nói.

Nhưng mà giọng nói rất là hâm mộ.

Hà Tứ Hải nghe thấy chuyện Đào Tử khóc, có chút kinh ngạc.

Trên thực tế Đào Tử là một cô bé cực kỳ kiên cường, rất ít khi khóc, xem ra giấc mơ lần này thật sự làm cho cô bé khổ sở.

Nếu đã là giấc mộng làm cho Đào Tử khổ sở, Hà Tứ Hải cũng sẽ không truy hỏi nữa, chẳng lẽ còn muốn làm cho cô bé khổ sở thêm một lần nữa sao.

“Ăn cơm thôi nào.” Tôn Nhạc Dao gọi mọi người.

“Bà nội Tôn hôm nay làm món thịt bò hầm khoai tây ngon lắm đấy nhé.”

Giống như là bởi vì có ba ba ở bên cạnh, Đào Tử cũng trở nên vui vẻ.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment