“Thịt bò khoai tây?” Huyên Huyên nghe thấy thế, lập tức hưng phấn mà trèo lên ghế ngồi ngay ngắn.
Nhưng mà chỉ cần nghĩ đến ngưu ngưu biết nói chuyện, lập tức cô nhóc đột nhiên cảm thấy chẳng có chút mùi vị gì nữa cả.
“Huyên Huyên, đi vào thư phòng gọi cha con ra ăn cơm.”
Nhìn thấy dáng vẻ của con gái nghiêm túc ngồi ở chỗ ấy, Tôn Nhạc Dao bật cười nói.
Huyên Huyên nghe vậy, lại vội vàng trượt từ trên ghế xuống, chạy đến thư phòng gọi cha.
Bữa tối nấu món thịt bò hầm khoai tây thơm ngon, tất cả mọi người đều ăn rất nhiều, chỉ có Huyên Huyên là ăn ít, điều này khiến cho Tôn Nhạc Dao cảm thấy có chút kỳ quái, ngày thường Huyên Huyên thích ăn thịt bò lắm mà.
“Là do mẹ nấu không ngon sao con?”
Sau khi ăn cơm xong Tôn Nhạc Dao kéo Huyên Huyên đến trước mặt, có chút nghi hoặc hỏi.
Huyên Huyên nghe thấy thế thì lắc lắc đầu.
“Vậy tại sao tối hôm nay con lại không ăn thế?”
“Haizzz~” Huyên Huyên đầy bất đắc dĩ thở dài một tiếng.
Bởi vì mỗi lần cô nhóc muốn ăn, lại nghĩ đến ngưu ngưu biết nói chuyện, cô nhóc sẽ không nhẫn tâm ăn nữa.......
“Cháu nghĩ, đại khái cháu biết nguyên nhân rồi.” Hà Tứ Hải từ trong phòng bếp đi ra, có chút buồn cười nói.
Tôn Nhạc Dao có chút nghi hoặc nhìn về phía Hà Tứ Hải, chờ đợi đáp án của hắn.
“Bởi vì hôm nay cô nhóc đã nhìn thấy một con trâu có thể nói chuyện.” Hà Tứ Hải nói.
Huyên Huyên nghe vậy lập tức gật gật đầu.
“Trâu có thể nói chuyện sao?” Nếu như là người khác nói như vậy, Tôn Nhạc Dao nhất định sẽ cho rằng đối phương đang chọc bà.
“Uhm~”
Thấy Hà Tứ Hải không giải thích cho bà, Tôn Nhạc Dao cũng rất thông minh không hỏi tiếp nữa.
Ngược lại là Đào Tử, vẻ mặt đầy tò mò hỏi hắn: “Ngưu ngưu có thể nói chuyện sao, ở đâu thế ạ? Con cũng muốn nhìn xem.”
“Sẽ có cơ hội thôi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Sau đó đem chén đĩa ở trên bàn ăn bưng vào nhà bếp.
Cứ ở nhà người ta ăn không uống không, Hà Tứ Hải thấy chính mình có chút ngượng ngùng, cho nên sau khi ăn cơm xong, hắn sẽ chủ động đi rửa bát.
Vốn dĩ Tôn Nhạc Dao không cho hắn làm, nhưng mà Hà Tứ Hải hết lần này đến lần khác yêu cầu mãnh liệt, hơn nữa Lưu Vãn Chiếu cũng khuyên bảo, cho nên đành thuận theo mấy đứa nhỏ thôi.
Nhưng mà trong lòng Lưu Trung Mưu lại có điểm không thoải mái, lúc hắn rửa bát con gái không hề có chút ý định đi đến giúp hắn.
Hà Tứ Hải rửa bát, cô lại ở bên cạnh bận tới bận lui, trông bộ dáng rõ là ngán ngẩm, nuôi cô lớn như vậy đúng là phí công.
Đảo mắt nhìn qua Huyên Huyên đang chơi đùa cùng với Đào Tử, khóe miệng lại bất giác mà giương lên nở một nụ cười.
“Ta là con cún nhỏ, gâu gâu....”
Huyên Huyên quỳ rạp trên mặt đất, nói bản thân là một con cún nhỏ, để Đào Tử đến dắt cô nhóc.
Đào Tử cũng bò trên mặt đất, thở hổn hà hổn hển, nói bản thân là một chú heo con.
Heo con không thể dắt cún con được đâu.
Lưu Trung Mưu: “.........”
“Mấy đứa lại đây, để cha đọc truyện cho mấy đứa nghe.”
..................
“Tạm biệt Đào Tử.” Huyên Huyên đứng ở cửa, nhìn về phía Đào Tử huơ huơ tay.
“Tạm biệt chị.” Đào Tử cũng huơ huơ đôi tay nhỏ.
“Được rồi, ở đối diện nhà nhau, làm như thể là sinh ly tử biệt ấy.” Hà Tứ Hải cũng cạn lời.
“Ha ha....” Hai cô nhóc kia đều cười ha hả.
“Ông chủ, anh cũng phải tạm biệt đấy nhé.” Huyên Huyên nghịch ngợm nói.
Hà Tứ Hải vươn tay gõ nhẹ lên đầu cô nhóc một cái, sau đó ở trong tiếng than thở của cô bé, dẫn Đào Tr quay về nhà.
Bởi vì nghe Lưu Trung Mưu kể chuyện rất lâu, lại còn xem ti vi, về đến nhà đã hơn chín giờ tối rồi.
Cho nên Hà Tứ Hải trực tiếp để Đào Tử rửa mặt đi ngủ.
Đào Tử thay áo ngủ, chui vào trong ổ chăn, hai cái chân ngắn ngủi đạp lung tung trên chăn vài cái, thay đổi một tư thế thoải mái.
Sau đó nhìn về phía Hà Tứ Hải, đột nhiên hỏi: “Ba ba, ba ba có thể sẽ không cần con nữa hay không vậy?”
“Tại sao đột nhiên lại hỏi như vậy?” Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc hỏi.
Vươn tay giúp cô bé nhét góc chăn vào.
“Trưa hôm nay con mơ một giấc mơ, ba ba không cần con nữa.” Đào Tử khổ sở nói.
Hà Tứ Hải vươn tay vuốt vuốt mấy sợi tóc trên trán cô bé.
“Chỉ cần Đào Tử không rời xa ba ba, ba ba cũng sẽ vĩnh viễn không rời xa Đào Tử.” Hà Tứ Hải ôn nhu nói.
“Vĩnh viễn là bao lâu ạ?”
“Vĩnh viễn ý là thật lâu thật lâu thật lâu ấy.”
“Là lâu như thế sao?” Đào Tử vươn đôi tay từ trong chăn ra, cố gắng khoa tay múa chân tạo ra một khoảng cách thật dài.
“So với như thế này còn lâu hơn nữa, lâu đến khi Đào Tử biến thành một bà lão nhỏ.....” Hà Tứ Hải vuốt nhẹ lên chiếc mũi của cô bé nói.
“Bà lão nhỏ?” Đào Tử bật cười khanh khách.
“Con là một bà lão nhỏ.” Cô nhóc cau mày lại, bẹp bẹp cái miệng, cố gắng làm ra dáng vẻ của một bà lão.
“Ngủ đi, dưới lầu vừa mới mở một tiệm mới, sáng ngày mai ba ba dẫn con đi ăn.” Hà Tứ Hải nói.
“Dạ được.” Đào Tử nghe thấy thế lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, tỏ vẻ cô nhóc rất nỗ lực đi ngủ.
“Con ngủ rồi đấy nhé.” Đào Tử nhắm chặt mắt nói.
“Con ngủ rồi mà còn có thể nói chuyện sao?” Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
Sau đó không nghe thấy tiếng cô nhóc đáp lại nữa.
Cúi đầu nhìn một cái, thấy cô nhóc hô hấp ổn định, thần thái tự nhiên, không giống với dáng vẻ giả vờ ngủ, thật đúng là ngủ rồi này.
Hà Tứ Hải: .............
Đây là mở công tắc sao? Một giây liền tắt điện?
------
Dịch: MBMH Translate