Nhìn thấy Đào Tử ngủ rồi, Hà Tứ Hải cũng tắt đèn, nằm xuống bên cạnh cô bé.
Vốn đang tính đi tìm vợ chồng Long Học Minh, xem ra chỉ có thể để đến mai.
Thời tiết của ngày hôm sau không tốt lắm, trời âm u, nhìn thoáng qua như thể nén đại chiêu.
Hà Tứ Hải lướt qua dự báo thời tiết một chút, nói có tuyết lớn.
“Tuyết lớn? Thật sao ạ?” Đào Tử nghe thấy thế, vẻ mặt cực kỳ hưng phấn.
“Đúng vậy, nói là hôm nay có tuyết lớn, cũng không biết khi nào thì tuyết rơi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Hắn hiểu được tâm tình của Đào Tử, mấy đứa nhỏ đều ngóng trông mùa đông tuyết rơi.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không thích tuyết rơi cho lắm, thậm chí là có chút chán ghét, bởi vì hắn thiếu chút nữa thì chết dưới cạnh lạnh trong mùa đông tuyết rơi năm ấy.
“Tuyết nhanh rơi đi, con muốn đắp người tuyết.” Đào Tử vẻ mặt đầy mong mỏi nói.
“Được rồi, đến lúc đó ba ba sẽ đắp cùng con.” Hà Tứ Hải nói.
“Nhưng mà tóc mái của con hơi dài rồi, hôm nay tan học, ba ba dẫn con đến tiệm cắt tóc cắt đi nhé.” Hà Tứ Hải nói.
“Không cần đâu ạ, con muốn ba ba cắt giúp con.”
Đào Tử lắc lư cái đầu nhỏ một chút, tóc mái ở trên trán cũng vì vậy mà đong đưa theo.
“Đi thôi, ba ba dẫn con đi ăn sáng.” Hà Tứ Hải bế cô bé đi ra cửa.
“Oa oa, hôm nay lạnh quá đi.” Vừa mới đi ra khỏi lầu, liền có một cơn gió lạnh thổi tới, Đào Tử theo bản năng mà rụt cổ lại.
Sau đó lại bởi vì đám hơi lạnh mà mình tạo ra khi nói chuyện thu hút.
Giống hệt một cô bé ngốc, không ngừng hà hơi vào trong không khí, thẳng cho đến khi đi đến tiệm ăn mới mở.
Sau khi ăn xong bữa sáng, hết lần này đến lần khác bảo đảm buổi chiều tan học sẽ đến đón cô bé, Đào Tử mới chịu cùng Huyên Huyên đi vào nhà trẻ.
Mà Hà Tứ Hải đầu tiên là lái xe đưa Lưu Vãn Chiếu đến trường học, sau đó lập tức đi đến tiểu khu mà vợ chồng Long Học Minh đang ở.
Hai vợ chồng đã đứng ở trước cửa chờ hắn.
Cũng không biết đã ra đứng chờ ở đấy từ bao giờ, hai vợ chồng lạnh đến nỗi không ngừng dậm chân.
Hà Tứ Hải dừng xe ở ven đường, sau đó đi qua bên này.
Hai vợ chồng nhìn thấy Hà Tứ Hải, vội vàng chạy chậm đến đón.
“Hà tiên sinh, Tiểu Vũ con bé làm sao rồi?” Long Học Minh vừa tiến lên liền vội vàng hỏi, trong mắt tràn đầy lo lắng.
“Không có việc gì, bây giờ cô bé đã trở về Minh Thổ.” Hà Tứ Hải đáp.
Vợ chồng hai người nghe thấy thế cũng buông xuống nỗi lo lắng trong lòng, nhưng rồi lại dâng lên cảm giác đau khổ khi ly biệt.
Quãng đời còn lại không thể gặp được con gái nữa.
Lí Mẫn Tuệ rấm rứt nức nở.
“Nhưng mà lần này nhờ vào con gái của hai người, tôi cũng xem như đạt được một ít chỗ tốt, cho nên tôi có một chút lễ vật tặng cho hai người.” Hà Tứ Hải nói.
“Hả?” Long Học Minh nghe thấy thế có chút kinh ngạc.
Nhưng ngay sau đó vội vàng quơ tay nói: “Không cần, không cần.....”
“Cầm đi.” Hà Tứ Hải lấy ra nửa phiến lá còn lại, đưa cho Lí Mẫn Huệ đang khóc nức nở.
“Ôi....”
Nhìn thấy là nửa phiến lá cây, Long Học Minh cũng không biết nên nói cái gì, nhưng mà vật mà Hà Tứ Hải tặng, hắn không dám nói cái gì, cũng không dám hỏi cái gì.
Lí Mẫn Tuệ có chút ngây ngốc nhìn Hà Tứ Hải, giống như chồng mình không biết hắn tặng cho cô nửa phiến lá cây là có ý gì.
“Cầm lấy đi, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân.” Long Học Minh ở bên cạnh nhẹ nhàng nói.
Lí Mẫn Tuệ lúc này mới phản ứng lại được, mặc kệ thứ Hà Tứ Hải tặng là gì, bọn họ đều sẽ nhận lấy.
Vì thế vội vàng đem đôi bàn tay đông lạnh đến đỏ bừng vươn qua.
Nửa phiến lá cây rơi vào trong tay cô, nháy mắt liền biến mất không còn chút tung tích.
Sau đó cô cảm nhận được ở đầu vai có một trận đau đớn, nhịn không được kêu lên một tiếng.
“Làm sao vậy?”
Long Học Minh vội vàng đỡ lấy cô, sau đó vẻ mặt khẩn trương nhìn sang Hà Tứ Hải.
“Đứa bé thứ hai của hai người vẫn sẽ là một cô bé, trên vai cô bé sẽ có vết bớt của nửa phiến lá cây.”
Vợ chồng hai người nghe vậy sửng sốt một lúc, tiếp đó vẻ mặt mừng rỡ như điên.
“Là.....là Tiểu Vũ sao?” Long Học Minh run rẩy hỏi.
Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.
Sau đó xoay người lên xe chuẩn bị lái xe rời đi.
Từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy vợ chồng hai người quỳ gối giữa mùa đông lạnh giá, không ngừng cảm kích vái tạ về phía hắn.
Hà Tứ Hải vươn tay ra ngoài cửa sổ vẫy vẫy vài cái, giẫm lên chân ga, trực tiếp rời đi.
Thời điểm xe đi ngang qua giáo đường, Hà Tứ Hải theo bản năng nhìn thoáng qua.
Chỉ thấy trước cửa giáo đường có một vị nữ tu sĩ mặc bộ đồ dài màu đen, trong mái tóc đen nhánh lộ ra từng sợi từng sợi tóc vàng, dưới ánh mặt trời tỏa sáng rực rỡ.
Dường như cảm nhận được Hà Tứ Hải đang nhìn mình, cô ta cũng quay sang nhìn Hà Tứ Hải.
Ánh mắt quen thuộc.....
Hà Tứ Hải mỉm cười phất phất tay với cô ta, một chân dẫm lên chân ga trực tiếp rời đi.
------
Dịch: MBMH Translate