Bởi vì buổi sáng không có việc gì, Hà Tứ Hải đi đến trung tâm thương mại một chuyến.
Chủ yếu là mua mấy bộ quần áo mùa đông cho Đào Tử.
Không thể toàn bộ đều trông chờ vào việc Tôn Nhạc Dao mua cho.
Nhưng mà nghĩ đến mấy món đồ mà Tôn Nhạc Dao mua cho Đào Tử, Hà Tứ Hải không thể nào không có bất cứ biểu hiện gì.
Vốn dĩ tính mua cho Huyên Huyên hai món đồ chơi biểu hiện một chút.
Nhưng mà nghĩ đến việc mua cho Huyên Huyên, chắc chắn cũng phải mua cho Đào Tử, nếu như không mua cho cô bé.....
Tưởng tượng đến bộ dáng giận dỗi đáng yêu của cô bé, Hà Tứ Hải còn có chút buồn cười.
Nhưng mà nếu như đều mua cho hai cô bé, mà không mua cho Uyển Uyển, cô nhóc kia chắc chắn sẽ rất buồn cho coi, nghĩ đến bộ dáng buồn bã khổ sở của cô nhóc, Hà Tứ Hải lại không nhẫn tâm.
Dứt khoát quyết định mỗi món đồ chơi đều mua thêm hai bộ, mỗi người đều có phần.
Đợi đến khi mua xong đồ, mắt thấy thời gian đã sắp đến giữa trưa, Hà Tứ Hải dứt khoát lái xe đến trường của Lưu Vãn Chiếu đón cô rồi cùng nhau đi ăn trưa.
Hôm nay cô ấy có tiết vào buổi sáng.
Đợi đến khi đến được cửa trường trung học ba mươi hai, vừa đúng lúc tan học, xe rất khó để lái vào.
Vì thế Hà Tứ Hải đậu xe ở một nơi khá xa, sau đó đi bộ đến trước cửa trường học.
Trung học, thật ra số lượng phụ huynh đến đón con em tan học cũng không nhiều lắm, nhưng mà không có nghĩa là không có.
Ở nơi cách trường không xa, còn có mấy xe hàng bán đồ vật linh tinh, được một đám học sinh vây quanh, khiến cho trước cửa trường học càng thêm chật chội hơn.
Hà Tứ Hải không tiến về phía trước thêm nữa, dừng lại dựa vào tường vây của trường học, gọi điện cho Lưu Vãn Chiếu.
“Ồ? Anh đến đón em sao? Buổi trưa cùng nhau đi ăn cơm ạ?” Nhận được điện thoại của Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu vừa kinh ngạc vừa kinh hỉ.
Dù sao thì Hà Tứ Hải cũng thật sự rất ít khi đến trường đón cô ấy.
Lần này Hà Tứ Hải đến đây đón Lưu Vãn Chiếu, cũng là ý tưởng nhất thời, không có nói trước với cô ấy, cho nên cô mới cảm thấy vừa mừng vừa sợ.
“Cô Vu, trưa nay tôi không đi ăn cùng cô nữa nhé.” Nhận điện thoại xong, Lưu Vãn Chiếu vẻ mặt ngập tràn tươi cười đứng dậy thu dọn đồ đạc của chính mình.
Vốn dĩ đã bàn là trưa nay sẽ cùng cô Vu dạy văn ngồi phía đối diện đi căn tin ăn cơm.
Mặc dù là trung học, nhưng mà cũng có căn tin riêng của trường, có một số học sinh, buổi trưa còn không về nhà, trực tiếp ăn cơm ở nhà ăn.
“Ồ, buổi trưa có hẹn rồi sao?” Cô Vu ngồi phía đối diện nhướn nhướn mày hỏi.
“Đúng vậy, bạn trai tôi đến đón tôi rồi.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.
Sau đó kéo khóa cặp sách của chính mình.
“Bái bai cô Vu, bái bai cô Lý......”
Sau đó đôi chân lướt nhẹ như múa đi ra khỏi văn phòng.
“Xong đời, xong đời, hoàn toàn xong đời...”
Cô Vu nhìn thấy thế, lắc đầu thở dài một hơi, làm ra vẻ tiếc hận.
“Tiểu cô nương ấy mà, không phải đều như thế sao.” Cô Lý dạy toán thần sắc lạnh nhạt nói.
“Lúc tôi còn trẻ không có như thế đâu, đàn ông.....aa......., cô Lý, lúc cô còn trẻ ấy, cũng là bộ dáng ngốc bạch ngọt như thế sao?”
Thế là cô giáo dạy văn mỉm cười nhìn cô giáo dạy toán một cái, cường điệu trọng điểm là chữ ngốc trong cụm ngốc bạch ngọt.
Cô Lý trợn trắng mắt nhìn cô ấy một cái, không muốn để tâm đến cô ấy nữa, mỗi lần nói chuyện cùng cô ấy, đều chưa từng thắng được một lần, lúc nào cũng bị cô ấy đào hố chờ sẵn.
Nhưng mà cô Lý không để tâm đến cô ấy, không có nghĩa là cô Vu không tiếp tục nói nữa.
“Cô Lý, con gái nhà cô cũng lớn rồi, nhưng mà ngàn lần vạn lần đừng có giống như dáng vẻ của cô Lưu đấy nhé, dễ phải chịu thiệt lắm.” Cô Vu làm ra vẻ thấm thía nói.
“Uhm, quả thật là như vậy, ngàn lần vạn lần đừng có giống như dáng vẻ của cô Lưu, con gái ấy mà, tính cách vẫn là phải mạnh mẽ một chút mới tốt, gần đây tôi chuẩn bị cho con bé đi học taekwondo.” Cô Lý đột nhiên nói.
“Đúng thế, còn trẻ thì từ nhỏ đã phải giáo dục thật tốt, không cần quá xem trọng tình cảm, xem trọng quá, sẽ dễ dàng bị tổn thương, đặc biệt là con gái, càng thảm hại hơn nữa.....”
“Uhm, tôi biết rồi, cô Vu, cô nói thật là có đạo lý, tôi nhất định sẽ dạy dỗ nha đầu nhà tôi thật tốt.”
Cô Vu nghe thấy thế ngược lại vẻ mặt hồ nghi, từ lúc nào lại nói chuyện tốt như vậy nhể? Vậy mà không có phản bác cô, làm cho cô có chút không quen.
“Đúng rồi, cô Vu, con trai của cô hình như lớn hơn nha đầu nhà tôi một tuổi đúng không?”
Cô Vu: ...............
“Cô Vu, tuần này dẫn con trai cô ra ngoài chơi đi, tuổi tác cũng không khác biệt lắm, nhất định là có thể chơi chung với nhau đấy.”
Cô Lý đứng dậy, ngâm nga một bài hát, nhìn sang cô Vu còn đang sững sờ nói: “Đi thôi, cô Lưu trưa hôm nay không ở đây, tôi miễn cưỡng đi ăn cơm cùng cô vậy.”
“Cô mời tôi?” Cô Vu vội vàng đứng lên nói.
“Sau này nhà gái chúng tôi không cần nhiều sính lễ, cô xem hai mươi vạn có được không?”
“Tôi mời cô......”
“Vậy thì thật ngại quá.”
------
Dịch: MBMH Translate