Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 563 - Chương 563: Cô Gái Ngốc Nghếch.(2)

Chương 563: Cô Gái Ngốc Nghếch.(2) Chương 563: Cô Gái Ngốc Nghếch.(2)

“Tứ Hải.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ chạy nhảy đến trước mặt của Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải thu hồi ánh mắt, nhìn về Lưu Vãn Chiếu trước mặt đang nở một nụ cười thản nhiên.

“Có chuyện gì mà vui như vậy?” Hà Tứ Hải có chút tò mò hỏi.

“Bởi vì anh tới đón em đó.” Lưu Vãn Chiếu vui vẻ xoay vòng tròn trước mặt của Hà Tứ Hải.

Nhưng mà phát hiện Hà Tứ Hải cũng không có nhìn cô, mà là nhìn về phía sau người cô.

Cô có chút nghi hoặc quay người nhìn ra phía sau, nhưng chẳng thấy có cái gì cả.

Nhưng mà rất nhanh cô đã giật mình, phản ứng lại được, vội vàng khóa chặt lấy cánh tay của Hà Tứ Hải.

“Là người chết có tâm nguyện chưa thành sao?” Cô nhỏ giọng hỏi.

“Là một chú chó mà thôi.” Hà Tứ Hải đáp.

“Chó?” Lưu Vãn Chiếu nhớ đến lúc mới quen biết Hà Tứ Hải chưa được bao lâu, có một chú chó mang tâm nguyện chưa thành đi theo phía sau xe của bọn họ.

Cuối cùng bọn họ gặp được một ông cụ sống cô độc đến chết trong túp lều.

“Đi thôi.” Hà Tứ Hải dắt Lưu Vãn Chiếu đi về phía xe.

“Cái này...... chúng ta không quản nó sao?” Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng nói.

“Yên tâm đi, nó sẽ đến tìm anh thôi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

“Vậy được rồi.” Lưu Vãn Chiếu quay đầu nhìn lại phía ven đường trống rỗng.

“Bữa trưa muốn ăn cái gì?” Hà Tứ Hải hỏi.

“Em muốn đi ăn thịt nướng.” Lưu Vãn Chiếu hưng phấn đáp.

Hà Tứ Hải nghe thấy thế quay đầu nhìn cô nàng một cái, trong lòng ấm áp nói: “Anh nói cái em muốn ăn mà.”

Bởi vì thịt nướng là món mà Hà Tứ Hải thích ăn, Lưu Vãn Chiếu tự nhiên cũng biết.

“Vậy em muốn đi ăn món Nhật có được không? Trước kia cô Vu có nói với em, có một nhà bán món Nhật ăn rất ngon.” Lưu Vãn Chiếu nói.

“Đương nhiên là được rồi, chỉ cần em thích là được, ăn cơm xong, buổi chiều hôm nay cũng để em tùy ý sắp xếp.” Hà Tứ Hải nói.

“Thật sao ạ?” Lưu Vãn Chiếu kinh hỉ hỏi.

“Vậy chúng ta đi dạo phố nhé?”

“Được thôi.”

“Đi xem phim?”

“Được luôn.”

“Đi hát karaoke?”

“Được, đều nghe em tất.”

............

Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Lưu Vãn Chiếu, Hà Tứ Hải bỗng nhiên cảm giác được, thời gian dài như vậy, hắn quá vô tâm với cô rồi.

Yêu nhau lâu như vậy, Hà Tứ Hải mới chỉ tặng hoa cho cô một lần, xem phim cũng chỉ mới đi xem với cô một lần, một người bạn trai như hắn đúng là trăm phần trăm không đủ tư cách.

“Thật là có lỗi với em quá.” Hà Tứ Hải vươn tay vuốt nhẹ qua má của cô.

“Cái gì?” Lưu Vãn Chiếu có chút mờ mịt, tiếp đó sắc mặt bắt đầu trở nên buồn bã, nghĩ rằng Hà Tứ Hải đã làm chuyện gì có lỗi với cô ấy.

“Nghĩ cái gì không vậy, ý của anh chính là, anh không phải là một người bạn trai đủ tư cách, thời gian dài như vậy đã xem nhẹ em, không cùng em đi xem phim lấy một lần, cũng không cùng em đi dạo phố lấy một lần....”

“Hóa ra anh nói mấy chuyện này à.” Sắc mặt Lưu Vãn Chiếu từ âm u chuyển sang tươi tỉnh, xán lạn như ánh mặt trời.

“Không sao cả, trên trường em cũng có tiết mà, anh cũng rất bận, hơn nữa những việc anh làm đều rất có ý nghĩa, chúng ta đều không có thời gian, cho nên cũng không còn cách nào.” Lưu Vãn Chiếu nói.

Thật sự là một cô gái ngốc nghếch, đến cả lý do cũng nghĩ giúp cho Hà Tứ Hải hết cả rồi.

“Đi thôi.....” Hà Tứ Hải mở cửa xe cho cô.

“Cảm ơn.”

Lưu Vãn Chiếu ngồi lên ghế phó lái, nhìn đến mấy món đồ được để ở phía sau.

“Ô, mấy món đồ này là anh mua lúc sáng sao?” Lưu Vãn Chiếu hỏi.

“Đúng vậy, trời lạnh rồi, mua cho Đào Tử mấy bộ quần áo, không thể cứ trông cậy vào mẹ em được.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Sau đó ngồi xuống ghế lái.

Nhưng mà không nghe thấy Lưu Vãn Chiếu trả lời, có chút kinh ngạc nhìn sang phía cô, liền mấy cô phồng má, làm ra vẻ tôi rất tức giận.

“Làm sao vậy?” Hà Tứ Hải có chút kinh ngạc hỏi.

“Tại sao anh lại không dẫn em đi mua với anh, hừ, em giận rồi đấy.” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Ha ha....” Hà Tứ Hải cười ha hả, là loại cười đặc biệt lớn tiếng ấy.

“Anh còn cười được, anh cười cái gì?” Lưu Vãn Chiếu tức giận nói.

“Anh cười em thật là đáng yêu.” Hà Tứ Hải đáp.

Đúng lúc này, từng bông tuyết đột nhiên từ trên trời rơi xuống.

Tuyết rơi rồi.

Bữa trưa, Hà Tứ Hải và Lưu Vãn Chiếu cùng nhau đi đến nhà hàng nhật trong miệng cô nàng ăn cơm.

Đây cũng là lần đầu tiên Hà Tứ Hải ăn đồ nhật, cảm giác mùi vị cũng được, chính là có chút thanh đạm, mặt khác số lượng còn ít, giá cả cao.

Mỗi một phần đều rất nhỏ, hai người ăn hết năm sáu trăm cái, Hà Tứ Hải cũng cảm thấy còn chưa no lắm, đương nhiên cũng có thể là liên quan đến việc sức ăn của hắn khá lớn.

Từ nhà hàng nhật đi ra, thời gian vẫn còn sớm, Lưu Vãn Chiếu đi dạo phố, sau đó lại đi xem phim.

Hà Tứ Hải nếu đã đáp ứng việc thời gian chiều nay đều để cho cô sắp xếp, tự nhiên sẽ không phản đối.

Vì thế hai người đi dạo phố trước, vốn dĩ Hà Tứ Hải còn cho rằng muốn mua vài món đồ gì đó, nhưng mà sau lại phát hiện, chính là ý trên mặt chữ, thuần túy đi dạo phố.

Sau cùng lúc đi đến rạp chiếu phim, thu hoạch duy nhất, chính là một chiếc khăn quàng cổ mà Lưu Vãn Chiếu mua cho Hà Tứ Hải.

Nói thật ra thì, Hà Tứ Hải lớn đến ngần này rồi, vẫn là lần đầu tiên có người tặng khăn quàng cổ cho hắn.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment