Cho dù là lúc còn nhỏ, hai vợ chồng Hà Đào đối với hắn rất tốt, cũng chưa từng mua hoặc là đan cho hắn một chiếc khăn quàng cổ, mũ ngược lại thì có, chính là loại mà che khuất lỗ tai ấy.
Cho nên thời điểm mà Lưu Vãn Chiếu đem khăn quàng cổ quấn quanh cổ hắn, trong lòng Hà Tứ Hải có một loại cảm động không thể nói thành lời.
“Cảm ơn.” Hà Tứ Hải cũng không biết làm cách nào để biểu đạt tâm tình của mình, chỉ có thể dùng hai chữ cảm ơn cứng nhắc để bày tỏ cảm kích.
Lưu Vãn Chiếu chỉ dùng một ánh mắt phong tình vạn chủng liếc nhìn hắn một cái.
Sau đó hai người cùng nhau đi xem một bộ phim liên quan đến vấn đề tình cảm, bởi vì không phải là ngày lễ hay ngày nghỉ gì, căn bản không có người, chỉ có hai người bọn họ bao toàn rạp.
Nói thật ra thì, sau khi xem xong, Hà Tứ Hải thấy phim chẳng ra làm sao, đây chắc có lẽ cùng là một trong những nguyên nhân mà hai người bọn họ có thể bao toàn rạp.
Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu có vẻ dạt dào hăng hái, thật ra phim không quan trọng, có hay hay không cũng không quan trọng, chỉ cần người mình thích ở bên cạnh mình, ở đâu cũng giống như nhau.
“Ồ, Frozen 2 sắp ra mắt rồi sao? Nếu như có thời gian rảnh thì chúng ta có thể dẫn Đào Tử và Huyên Huyên đến xem xem?”
Lúc đi ra khỏi rạp chiếu phim, Lưu Vãn Chiếu nhìn thấy áp phích tuyên truyền bên cạnh.
“Cái này xem có hay không?”
Nói thật ra thì, Hà Tứ Hải đúng thật là chưa từng xem “phim hoạt hình” ở rạp chiếu phim bao giờ, trước kia có tivi để xem là tốt lắm rồi.
“Đương nhiên là hay rồi, phần thứ nhất xem cũng hay lắm, tối hôm nay về nhà chúng ta cùng nhau xem đi.” Lưu Vãn Chiếu hứng chí bừng bừng nói.
“Được thôi.” Hà Tứ Hải mỉm cười gật gật đầu.
Có cái gì có thể thú vị hơn cả việc trong mùa đông giá rét, cả gia đình cùng nhau quây quần trên sô pha, vừa ăn vặt, vừa xem phim, vừa trò chuyện.
Vì để tối nay có thể mở party gia đình, Lưu Vãn Chiếu lại đặc biệt mua thêm mấy món đồ ăn vặt mà tụi nhỏ thích ăn.
“Lần này, hai cô nhóc kia chắc hẳn là vui lắm đây.”
Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế cũng bật cười, không cần đợi đến lúc về nhà, ngay bây giờ cũng có thể tưởng tượng ra dáng vẻ hưng phấn của hai cô nhóc kia.
“Đi thôi, thời gian cũng không còn sớm nữa, anh còn đồng ý với Đào Tử là hôm nay tan học sẽ đến đón con bé đấy.” Hà Tứ Hải nhìn thoáng qua thời gian rồi nói.
Nhưng mà đợi đến khi hai người xuống hầm để xe của trung tâm thương mại lái xe ra mới phát hiện, một phần lớn của thế giới bên ngoài đã bị nhuộm lên một màu trắng tinh khôi.
“Hóa ra tuyết đã rơi lớn như vậy rồi sao.” Lưu Vãn Chiếu kinh ngạc nói.
Vừa rồi ở trong trung tâm thương mại, bọn họ còn không phát giác được, bông tuyết lúc này đã không phải là từng hạt từng hạt nữa, mà là kết thành từng đoàn từng đoàn rơi xuống.
Nương theo từng cơn gió thổi vù vù, tầm mắt cơ hồ đều bị che khuất nhìn không rõ.
“Lái xe như vậy có phải sẽ nguy hiểm lắm không? Có muốn đợi đến khi tuyết rơi nhỏ hơn chút rồi chúng ra hẵng về hay không anh?” Lưu Vãn Chiếu có chút lo lắng nói.
“Yên tâm đi, có anh ở đây, sẽ không có việc gì cả đâu, hơn nữa anh đã đáp ứng với Đào Tử, tan học sẽ đến đón con bé, cũng không thể nuốt lời.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy cũng không nhiều lời nữa, ngẫm lại cũng đúng, Hà Tứ Hải cũng không phải là người bình thường.
Trên thực tế Hà Tứ Hải sở dĩ nói được nhẹ nhàng như vậy, là bởi vì có liên quan đến thị lực của hắn, mặc dù tuyết rơi lớn như thế, nhưng cũng không thể ngăn cản tầm mắt của hắn.
Bộ “giấc ngủ dưỡng sinh” kia hắn không có bỏ quên, mà ngày ngày luyện tập.
Chẳng những có thể khiến thân thể hắn cường tráng, càng khiến cho ngũ quan của hắn trở nên vô cùng nhạy bén, có loại cảm giác tiến hóa theo hướng phi phàm.
Trên thực tế trước kia Hà Tứ Hải cũng đã dạy cho Lưu Vãn Chiếu một hai tư thế, nhưng mà cô lại cảm thấy rất không thoải mái, hơn nữa sau khi ngủ, căn bản là không bảo trì được tư thế, sau đó liền từ bỏ.
Mặc dù rõ ràng biết được năng lực của Hà Tứ Hải, nhưng Lưu Vãn Chiếu vẫn như cũ, trên một đường xe chầm chậm lăn bánh trở về nhà, cô vẫn luôn miệng dặn dò phải cẩn thận một chút.
“Đi đường chậm một chút, em về nhà trước đi nhé, anh đi đón mấy đứa Đào Tử.” Hà Tứ Hải đỗ xe dưới hầm rồi mới quay sang nói với Lưu Vãn Chiếu.
“Không cần đâu, em đi với anh.” Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế có chút không vui.
“Tuyết rơi lớn lắm, anh đi một mình là được rồi, em lên lầu đi, vừa hay đem đồ lên trên luôn nhé.” Hà Tứ Hải nói.
Thấy thái độ kiên quyết của Hà Tứ Hải, Lưu Vãn Chiếu chỉ có thể xách đồ trực tiếp từ thang máy đi lên lầu.
------
Dịch: MBMH Translate