Mà Hà Tứ Hải ra khỏi hầm gửi xe, liền đi về hướng của nhà trẻ.
Còn không đi nữa, phỏng chừng mấy đứa Đào Tử cũng tan học luôn rồi.
Cho dù là vội vàng như vậy, nhưng đợi đến khi đến được cổng của nhà trẻ, mấy đứa nhỏ cũng đã tan học đi ra bên ngoài rồi.
Tuyết rơi lớn nên nhà trẻ cho các bé về sớm.
Hà Tứ Hải nhìn thấy Tôn Nhạc Dao cầm một chiếc ô, đang đứng trong đám người.
Hà Tứ Hải đi tới: “Dì Tôm, mấy nhóc Đào Tử tan học rồi ạ?”
“Tứ Hải, cháu đến rồi đấy à, hẳn là sắp ra rồi đấy.” Tôn Nhạc Dao vội vàng lấy chiếc ô trên tay mình ghé qua che lên đỉnh đầu của Hà Tứ Hải.
Một đường đi tới, đầu tóc của hắn đã sắp bị nhuộm trắng rồi.
“Tuyết này rơi cả đêm, sáng ngày mai hẳn là khắp đường đều sẽ tích đầy tuyết.
Hà Tứ Hải chà chà chân, làm rớt lớp tuyết đọng trên giày, nhìn thầy trong tay Tôn Nhạc Dao còn cầm theo hai chiếc ô của trẻ em, thế là thuận tay lấy qua một chiếc che trên đỉnh đầu.
Tôn Nhạc Dao phì một tiếng phá lên cười, chủ yếu chiếc ô này là hình một con hổ, bên trên còn có hai chiếc tai lớn cực kỳ đáng yêu.
Một người lớn như hắn thế này, lại che một chiếc ô như thế, liền có vẻ đặc biệt buồn cười.
Cửa nhà trẻ ồn ào náo nhiệt, những đám sương trắng bốc lên hòa tan những bông hoa tuyết rơi xuống từ trong không trung, khiến cho mặt đất toàn là nước bẩn bị người ta đạp lên.
Bọn trẻ hoan hô chạy từ nhà trẻ ra, vẻ mặt vô cùng phấn khích.
Ồn ào kêu phải đắp người tuyết này, phải ném tuyết này.
“Ba ba, ba ba đến chưa ạ.....” Hà Tứ Hải còn chưa nhìn thấy Đào Tử, đã nghe thấy âm thanh của cô nhóc.
“Ở bên này....”
Hà Tứ Hải nương theo tiếng gọi nhìn qua, quả nhiên liền thấy được Đào Tử đang mang cặp sách nhỏ, nhìn đông ngó tây, vẻ mặt lo lắng ngóng tìm ba ba.
Nghe thấy âm thanh của Hà Tứ Hải, vẻ mặt lập tức tỏ rõ vẻ vui mừng chạy về phía hắn.
“Chậm một chút, cẩn thận kẻo ngã.” Hà Tứ Hải vội vàng thu ô lại đi qua đón.
Nếu mà ngã xuống, thì liền biến thành một chú khỉ nhỏ lấm lem rồi.
“Ha ha, ba ba, ba ba đến đón con ạ.” Đào Tử ôm lấy cổ của Hà Tứ Hải, sắc mặt vui sướng.
“Đương nhiên, buổi sáng không phải đã nói rồi sao?”
“Ba ba thật là ngoan nha.” Đào Tử học theo điệu bộ của người lớn, đưa đôi tay nhỏ vỗ vỗ lên đầu của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải muốn bế cô bé, nhưng lại bị cô bé né qua một bên, tuyết rơi rồi nha, cơ hội tốt như thế này, cô bé làm sao có thể cần người khác ôm chứ.
“Đào Tử, đi nhanh lên nào.” Huyên Huyên ở bên cạnh, đã sớm nắm lấy tay mẹ thúc giục nói.
“Được ạ.” Đào Tử đáp một tiếng, sau đó đem đôi tay nho nhỏ của mình nhét vào trong lòng bàn tay to to của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải mở ô ra, dắt Đào Tử đi theo hướng của hai người Huyên Huyên và Tôn Nhạc Dao.
“Tuyết lớn quá đi.”
Đào Tử ngẩng đầu lên, nhìn nhìn chiếc ô hình con hổ trên đầu, lại nhìn nhìn những bông tuyết rơi trên người của Hà Tứ Hải.
Sau đó giang hai tay ra.
“Ba ba, ôm ôm....”
“Ba ba, chúng ta có thể ở bên ngoài chơi một lát không ạ?” Lúc đi đến dưới lầu, Đào Tử hỏi.
“Tuyết rơi lớn như vậy, con muốn chơi ở bên ngoài sao?” Hà Tứ Hải kinh ngạc hỏi.
“Con muốn đắp người tuyết.” Đào Tử vẻ mặt chờ mong đáp.
“Bây giờ thì không được, tuyết đọng ở bên ngoài còn chưa đủ nhiều, không đắp được đâu, ngày mai đi ha, đợi đến ngày mai con tan học, ba ba sẽ đắp cho con một người tuyết thật lớn có được không nào?” Hà Tứ Hải dỗ dành nói.
“Ha, ngày mai con không phải đi nhà trẻ đâu đấy nhé.”
Đào Tử dường như nhớ đến cái gì, hưng phấn nói.
“Vậy sao? Tại sao thế?” Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
“Bởi vì cô giáo nói ngày mai có tuyết lớn, hai ngày này không cần đến nhà trẻ ạ.” Huyên Huyên đứng ở trước cửa tòa nhà vừa xoay cái ô trong tay vừa nói.
“Cẩn thận một chút, con xem con khiến mẹ cả người toàn là nước rồi này.” Tôn Nhạc Dao đứng bên cạnh vội vàng tránh né.
“(⊙o⊙)..... xin lỗi mẹ nhìu ạ.”
“Được rồi, không sao đâu, lần sau chú ý một chút là được, nhưng mà ngày mai mấy đứa không cần phải đi nhà trẻ sao? Không có nghe cô giáo của mấy đứa nói mà.”
“Cái đó con cũng không biết nha.”
Vẻ mặt Huyên Huyên làm ra vẻ bất đắc dĩ, cô bé chỉ là một đứa trẻ mà, làm sao mà biết nhiều như thế được.
.............
Lưu Vãn Chiếu nghe thấy âm thanh của thang máy, mở cửa ra vừa đúng lúc nhìn thấy Hà Tứ Hải dắt Đào Tử từ thang máy đi ra, vì thế vẻ mặt vui mừng hô lên: “Trở về.....”
Nhưng mà lời vừa ra khỏi miệng, liền nhìn thấy Tôn Nhạc Dao dắt Huyên Huyên đi ra ngay phía sau.
Lần này thì xấu hổ rồi, chủ yếu là do cô đang đứng ở cửa nhà của Hà Tứ Hải, mà không phải là cửa nhà mình.
Dù cho tính tình của Tôn Nhạc Dao có tốt, cũng nhịn không được mà liếc mắt nhìn cô một cái, thật sự là con gái lớn rồi không giữ được mà.
“Dì ạ, buổi tối dì cùng với chú Lưu qua nhà cháu nhé, bữa tối chúng ta cùng nhau ăn thịt dê, cháu hỏi qua Vãn Vãn rồi, nói là chú dì thích ăn thịt dê.” Hà Tứ Hải nói.
“Đúng, đúng, buổi chiều con và Tứ Hải cùng nhau đi mua, đang soạn sửa đây ạ.” Lưu Vãn Chiếu vội vàng nói.
Tôn Nhạc Dao tin cô cái quỷ ấy, không thèm phản ứng với cô, mà quay sang nói với Hà Tứ Hải: “Như vậy có phải là làm phiền cháu quá hay không, hay là thôi đi.”
“Dì Tôn, dì nói như vậy cháu sẽ không vui, những lần mà cháu và Đào Tử làm phiền dì cũng đâu có ít?” Hà Tứ Hải đáp.
Sau đó lại nhìn thoáng qua Lưu Vãn Chiếu rồi nói tiếp: “Đều là người một nhà, nói phiền toái với không phiền toái thì xa lạ quá.”
Tôn Nhạc Dao nghe thấy thế vui vẻ ra mặt: “Được, vậy thì dì và chú Lưu của cháu làm phiền rồi.”
Sau đó chuẩn bị dẫn Huyên Huyên về nhà, lại phát hiện Huyên Huyên đã sớm cùng Đào Tử chạy vào trong nhà của cô bé rồi.
“.............” Tôn Nhạc Dao.
Đúng thật là, vốn tưởng rằng tìm về được một cô con gái, bây giờ sao lại cảm thấy đánh mất cả hai cô nhỉ.
“Oaaa, nhiều đồ chơi quá đi.” Đào Tử nhìn thấy đồ chơi trên sô pha, kinh ngạc thốt lên.
Huyên Huyên đứng ở bên cạnh vẻ mặt vô cùng hâm mộ.
“Ba ba mua ba phần, con và Huyên Huyên còn có Uyển Uyển mỗi người một phần nhé.” Hà Tứ Hải từ ngoài cửa tiến vào nói.
Lưu Vãn Chiếu ở bên cạnh vỗ đám tuyết bám trên người hắn.
“Ban chiều mua khăn quàng cổ cho anh, sao anh lại không đeo vào, là do không thích sao?” Lưu Vãn Chiếu đột nhiên hỏi.
Ban nãy cô xách đồ về nhà, mới phát hiện khăn quàng cổ của Hà Tứ Hải để ở trong túi, không có quàng ở trên người.
“Anh sợ tuyết làm nó ướt mất.” Hà Tứ Hải đáp.
“Ngốc quá đi.”
------
Dịch: MBMH Translate