Lưu Vãn Chiếu nghe thấy thế liếc mắt nhìn hắn một cái, còn tưởng rằng Hà Tứ Hải không thích cơ, làm hại cô mất công lo lắng.
“Em trông Đào Tử và Huyên Huyên nhé, anh đi làm bữa tối.” Hà Tứ Hải nói xong liền quay người đi vào phòng bếp.
Buổi tối Lưu Trung Mưu đem theo một bình rượu, Tôn Nhạc Dao còn đem theo một bình nước ép qua đây.
“Tứ Hải, tối nay uống với chú một ly.” Lưu Trung Mưu cười nói.
“Dạ được.” Hà Tứ Hải cũng mỉm cười đáp một tiếng, mặc dù hắn không uống rượu, nhưng không có nghĩa là hắn không thể uống rượu.
“Oaaa, mùi vị thật là thơm, tay nghề của Tứ Hải thật là giỏi nha, Vãn Vãn con cũng phải học tập Tứ Hải đi, không thể cứ để nó xuống bếp được, thằng bé là đàn ông....”
Lưu Vãn Chiếu sớm muộn gì cũng sẽ gả cho Hà Tứ Hải, Lưu Trung Mưu cũng nhìn thoáng ra rồi, cho nên cái gì nên nói nhất định phải nói.
“Không sao đâu ạ, cháu thích bày bừa ở bếp mà, Vãn Vãn phụ trách ăn là được rồi, chú Lưu, mọi người ngồi đi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói với mọi người.
Về phần hai cô nhóc kia đã ngồi xuống từ lâu rồi, ngóng dài cả cổ nhìn thịt dê ở trên bàn.
Thịt dê sôi sùng sục tỏa ra khói trắng, mùi hương vốn có của thịt dê hòa trộn với một đống hương liệu xộc vào mũi.
“Đây, cái này cho hai đứa ăn.” Hà Tứ Hải không ngừng làm lẩu thịt dê.
Còn nướng thêm một ít thịt ba chỉ, thịt bò xào v.v...
Trên miếng thịt màu vàng óng ả còn rắc thêm một ít muối và bột tiêu, vừa nhìn qua thấy ngon miệng.
Hai cô nhóc đều là động vật ăn thịt, đêm nay món nào món nấy đều hợp khẩu vị của hai cô nhóc, hận chính mình không thể có hai cái miệng ba cái tay cơ.
“Nào, Tứ Hải, chúng ta uống một ly.” Lưu Trung Mưu nhấc chén rượu lên nói.
“Chú Lưu, hẳn là nên để cháu mời mới đúng.” Hà Tứ Hải vội vàng nói.
“Chúng ta cùng uống một ly nào.” Lưu Vãn Chiếu đề nghị.
“Đúng, chúng ta cụng một ly.” Tôn Nhạc Dao mỉm cười nói.
Hai cô nhóc nghe thấy thế, lập tức nhấc ly nước hoa quả của chính mình lên, đứng ở trên ghế, vươn cánh tay nhỏ ra cùng mọi người cụng ly, lúc này mới ừng ực uống một ngụm thật lớn.
“Khàaa~”
Hai cô nhóc học theo điệu bộ sau khi uống rượu của Lưu Trung Mưu, phát ra một tiếng thật dài.
Uống rượu, thái độ của hai cô nhóc nghiêm túc lắm đấy nhé.
“Ăn thôi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.
Sau đó vươn đũa gắp thức ăn vào bát của Huyên Huyên và Đào Tử.
“Thật là ngon.”
“Ngày tuyết rơi và thịt dê thật là xứng đôi nha.”
“Nếu mà cay thêm một chút thì tốt rồi.”
“Cay quá, sợ là Huyên Huyên và Đào Tử không thể ăn được.”
“Em không sợ cay nha.”
“Đúng, con cũng không sợ đâu, con cực kỳ lợi hại luôn, ăn cay xong, con có thể phun lửa đấy, gào gào gào......”
“Ha ha....”
...............
Mọi người ngồi quây quần bên nhau, vừa ăn cơm, vừa trò chuyện, đây cũng có lẽ là cảm giác của “nhà” mà tận sâu trong tim Hà Tứ Hải mong mỏi.
Ăn cơm xong, Tôn Nhạc Dao kéo Lưu Vãn Chiếu vào trong bếp rửa chén.
Hà Tứ Hải bật tivi lên, tìm thấy bộ phim Frozen phần một mà Lưu Vãn Chiếu đã nói, mở cho hai đứa nhỏ xem.
Vào lúc này, điện thoại của Hà Tứ Hải reo lên.
Cầm điện thoại nhìn thoáng qua, là cuộc gọi của Lâm Kiến Xuân.
Sau khi bắt máy, giọng nói từ bên kia truyền đến lại không phải của Lâm Kiến Xuân.
Mà là một trận tiếng cười hi hi ha ha.
m thanh này, không phải Uyển Uyển thì còn có thể là ai, vì thế cười hỏi: “Uyển Uyển, ăn cơm tối chưa?”
Nhưng mà Uyển Uyển không có trả lời, mà chỉ “alo~” một tiếng.
Hà Tứ Hải: ..................
“Anh đã nói chuyện với em rồi, em không cần phải alo nữa đâu.”
Nhưng mà lời này vừa nói ra khỏi miệng, làm sao lại quen như thế nhỉ?
“Em là Uyển Uyển.”
“Anh biết mà.....anh là Hà Tứ Hải.” Hà Tứ Hải vẻ mặt 囧.
“Hi hi ha ha..... ông chủ, chào anh nha.”
“Chào em.” Hà Tứ Hải rất là bất lực đáp.
Tiểu nha đầu này mỗi lần gọi điện thoại đều như vậy, cô bé phải tiến hành từng bước từng bước một theo sắp xếp của bản thân.
“Em gọi điện thoại cho anh có chuyện gì không?” Hà Tứ Hải hỏi.
“Bên ngoài có tuyết rơi rồi ó.”
“........Anh nhìn thấy rồi.”
“Hi hi ha ha.....” Uyển Uyển lại cười lên, Hà Tứ Hải cũng không hiểu nổi cô bé đang cười cái gì.
Thậm chí Hà Tứ Hải còn có thể nghe thấy đầu bên kia của điện thoại, Lâm Kiến Xuân nhắc cô bé đừng có cười nữa, có chuyện thì nói.
“Ồ.......a, em muốn tìm Đào Tử đắp người tuyết có được không ạ?” Uyển Uyển lúc này mới nghĩ đến chính sự.
“Đương nhiên có thể, nhưng mà hôm nay tuyết đọng còn chưa có đủ nhiều, sáng ngày mai em qua đây đi, sáng mai Đào Tử cũng không phải đi nhà trẻ.” Hà Tứ Hải nói.
Ban nãy lúc ăn tối, Hà Tứ Hải nhận được tin nhắn trong nhóm phụ huynh của lớp nhà trẻ, nói ngày mai tuyết lớn tạm thời không đến lớp.
“Hi hi ha ha.......” Bên kia điện thoại Uyển Uyển nghe thấy thế, phát ra một tràng cười.
“Cha mẹ của em ngày mai muốn gặp anh.” Lúc này lại nghe Uyển Uyển nói tiếp.
“Là thăm hỏi, thăm hỏi.....” Bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Lâm Kiến Xuân vội vàng giải thích.
“Được thôi, anh biết rồi.” Hà Tứ Hải mỉm cười đáp.
“Cái đó.....cái đó.....tạm biệt ông chủ.” Uyển Uyển nói.
Nghe thấy thanh âm lưu luyến không rời bên kia điện thoại của Uyển Uyển, Hà Tứ Hải nhìn thoáng qua Đào Tử và Huyên Huyên ngồi song song trên sô pha, trong tay cầm đồ chơi, mắt nhìn chằm chằm vào tivi.
“Đào Tử và Huyên Huyên đang xem hoạt hình, em có muốn qua đây xem cùng không?”
“Ô? Được chứ, hi hi ha ha.....”
Nha đầu này.
Hà Tứ Hải cúp máy, không biết vì cái gì, mỗi lần nói chuyện cùng cô nhóc này, tâm trạng liền không hiểu được mà trở nên vui vẻ.
------
Dịch: MBMH Translate