Buổi sáng tỉnh dậy, Tiểu Đào Tử còn đang nhắm chặt mắt có thói quen là vươn cái chân ngắn tũn qua thăm dò ở bên cạnh, thử xem ba ba có còn ở đây hay không.
Nhưng mà không cẩn thận thò chân ra khỏi chăn, vội vàng rụt lại, lạnh quá đi.
Chân nhỏ ơi, xin lỗi mày nha, xin lỗi nha, tao không cố ý đâu mà.
Trong lòng Đào Tử vội vàng nói lời xin lỗi với chân nhỏ của mình, sau đó ôm nó vào trong lòng, lúc này mới mở mắt ra.
Nhìn trái ngó phải, ba ba không có ở đây, nhất định là đã rời giường rồi.
Đột nhiên cô bé nghĩ tới cái gì, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là một mảnh tuyết trắng.
Đào Tử lăn một vòng muốn xuống giường, nhưng mà.....
Nhất thời không ngồi dậy được, lúc này mới phát hiện, bản thân còn đang ôm lấy chân nhỏ nha.
Vội vàng thả chân xuống, sau đó nhảy từ trong ổ chăn ra, liền chạy đến bên cửa sổ.
Nhưng mà rất nhanh lại kêu oa oa chạy trở về, nhảy lên giường, chui vào trong ổ chăn, lạnh quá đi, thiếu chút nữa đã biến thành đào đông lạnh rồi.
“Ba ba, ba ba.......” Đào Tử chui vào trong ổ chăn la lớn.
“Làm sao thế?” Hà Tứ Hải ở ngoài phòng nghe thấy tiếng la liền đáp lại một tiếng.
“Con dậy rồi nha, con muốn ba ba giúp con mặc quần áo.” Đào Tử nói.
“Được, đến ngay đây.”
Cùng với tiếng nói của Hà Tứ Hải, rất nhanh hắn đã đi vào trong phòng.
Thật ra quần áo của Đào Tử đã sớm lấy xong đặt ở cuối giường rồi.
“Hôm nay lạnh như vậy à, cần ba ba mặc quần áo cho con?”
Bình thường đều là do cô bé tự mặc quần áo, không cần đến người lớn giúp đỡ.
“Hôm nay lạnh lắm ạ, con muốn ba ba giúp con mặc quần áo.” Đào Tử kiêu ngạo nói.
“Bà nội Tôn của con nói, hôm nay máy sưởi hẳn là sẽ mở, đến lúc đó trong nhà sẽ ấm thôi.” Hà Tứ Hải mặc đồ cho cô bé rồi nói.
“Máy sưởi?” Đào Tử có chút không hiểu, cô bé lớn ngần này rồi, nhưng mà chưa từng nhìn thấy cái máy sưởi bao giờ.
“Ừ, chính là rất nhiều ống dẫn được lắp ở dưới sàn nhà, sau đó để cho nước nóng chảy vào những cái ống này, trong nhà sẽ ấm lên.” Hà Tứ Hải thuận miệng giải thích.
“Ồ, ồ.....” Đào Tử lộ ra bộ dáng giật mình.
Tiểu khu cấp ấm theo kiểu tập trung, vốn dĩ máy sưởi hẳn là mấy ngày sau mới mở, nhưng mà không ngờ tới năm nay tuyết lại rơi sớm như vậy.
Đào Tử ban nãy mới trùm chăn rụt cổ, rụt rè sợ hãi, sau khi mặc xong quần áo lại vui vẻ, ồn ào nói muốn đi ra bên ngoài ném tuyết, đắp người tuyết.
“Bữa sáng còn chưa ăn, đắp người tuyết cái gì?” Hà Tứ Hải có chút buồn cười nói.
Bế cô bé ra phòng khách, thuận tay bật điều hòa lên.
“Người tuyết nhỏ đói bụng nha.” Đào Tử quơ quơ cánh tay nói.
“Người tuyết có đói hay không thì ba ba không biết, nhưng mà Đào Tử đói bụng thì ba ba ngược lại có biết một cái.”
Hà Tứ Hải chải tóc cho cô bé, để cho cô bé mau chóng đánh răng rửa mặt ăn sáng.
Cô nhóc kia ngày thường lề mà lề mề, hôm nay nhanh nhẹn lạ thường.
Bữa sáng ở trong bếp Hà Tứ Hải còn chưa có làm xong, cô bé đã rửa mặt tươm tất, ghé vào phòng bếp nhìn ngó xung quanh.
“Ba ba, nhanh ăn cơm thôi, con đợi không nổi nữa rồi.”
Tiểu Đào Tử nhíu chặt mày, vẻ mặt sốt ruột, cô bé muốn ra ngoài chơi.
“Đừng có vội, Huyên Huyên và Uyển Uyển còn chưa qua đây mà.” Hà Tứ Hải đáp.
Tối hôm qua ba cô nhóc này vừa xem tivi, vừa chơi đồ chơi, chơi đến tận khuya, hôm nay có khi ngủ quên mất.
Đào Tử nghe thấy thế, bất mãn lầm bà lầm bầm đi ra ban công, bò lên bệ cửa, xuyên qua cửa thủy tinh nhìn ngắm chung quanh.
Tuyết bên ngoài vẫn đang còn rơi, đọng lại từng tầng thật dày.
Có điều tuyết ở trên đường đã bị xe cán qua áp xuống dưới để lại rất nhiều dấu bánh xe, rất nhiều nơi đã bị người ra đạp lên để lại từng hàng dấu chân.
Nhưng mà vị trí ở cạnh hồ, vẫn chưa bị người ta dẫm qua, giống như một lớp chăn bông thật dày.
Đào Tử thật muốn đi xuống dẫm vài cái, mới nghĩ như vậy, trong lòng liền như bị mèo vờn vậy.
Mèo.....
Đào Tử cúi đầu nhìn qua phía góc của ban công.
Tiểu Bạch đang nằm trong ổ cảnh giác nhìn cô bé.
Chị đừng có đến đây nha, đừng có đến đây, đừng có đến đây....
Meo meo meo......
Nó bị Đào Tử mạnh mẽ lôi ra.
“Tiểu Bạch, em xem, bên ngoài có tuyết rơi rồi đấy.”
Đào Tử cố gắng nhấc Tiểu Bạch lên, muốn cho nó ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ.
Meo meo meo.......
Mới nhấc lên một chút, Đào Tử đã mệt đến nỗi thở không ra hơi mà thả Tiểu Bạch xuống dưới.
“Tiểu Bạch, có phải là em béo lên rồi không, như vậy là không có được nha, không được ăn quá nhiều đâu đấy, phải vận động nhiều vào, đừng có nằm cạnh cửa sổ ngủ suốt ngày, nào, đến chơi với chị đi....”
Đào Tử bế nó quay lại phòng khách.
Meooo......
Tiểu Bạch nhận mệnh rồi.
Nhưng mà chính vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa thùng thùng.
------
Dịch: MBMH Translate