Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 568 - Chương 568: Buổi Sáng Tuyết Rơi.(2)

Chương 568: Buổi Sáng Tuyết Rơi.(2) Chương 568: Buổi Sáng Tuyết Rơi.(2)

“Chị Huyên Huyên.” Đào Tử nghe thấy tiếng liền vui vẻ.

Lập tức vứt Tiểu Bạch xuống, chạy đến trước cửa lớn.

Meo, Tiểu Bạch nhìn Đào Tử bất mãn kêu lên một tiếng.

Nhưng mà Đào Tử căn bản không quan tâm đến nó.

Tiểu Bạch:

Quay người lại chạy về ban công, chui vào cái ổ của chính mình.

“Là ai thế?”

“Là chị, Huyên Huyên.”

“Chị nói chị là Huyên Huyên, em làm sao biết được có đúng là chị hay không? Nói không chừng chính là kẻ xấu nha, cho nên chị phải nói mật mã.”

“Chiêm chiếp quang quác, ô hô quang quác.” Huyên Huyên đứng ở ngoài cửa lập tức nói.

“Không đúng, là trong nhà quang quác, trong phòng quang quác.” Đào Tử lập tức sửa lại.

“Ồ, ồ~, trong nhà quang quác, trong phòng quang quác.” Huyên Huyên lại nói.

Đào Tử nghe thấy thế, vẻ mặt vốn dĩ cảnh giác rốt cục nở ra một nụ cười.

“Ô, hóa ra là chị nha, em đây liền mở cửa cho chị.”

Hà Tứ Hải đứng ở cửa phòng bếp, vốn chuẩn bị đến mở cửa vẻ mặt bất lực.

Kiểu này, nên nói cô bé thông minh? Hay là nói cô bé ngốc đây chứ?

Mở cửa ra, quả nhiên liền nhìn thấy Huyên Huyên đang cầm một cái hộp cơm bằng nhựa đứng ở trước cửa.

“Đây là cái gì thế?” Đào Tử hiếu kỳ thò đầu qua.

“Là hoa quả mẹ cắt đấy, mẹ nói hôm qua chúng ta ăn nhiều thịt quá, cho nên hôm nay chúng ta phải ăn hoa quả nhiều một chút.” Huyên Huyên cầm hộp nhựa chạy vào bên trong, lập tức đặt nó lên trên bàn.

“Đã ăn sáng chưa?” Hà Tứ Hải giúp hai cô nhóc mở hộp cơm ra, thuận miệng hỏi.

Trong hộp cơm là các loại hoa quả đã được cắt sẵn.

“Ăn rồi ạ, em đến tìm Đào Tử xuống lầu chơi.” Huyên Huyên gật gật đầu nói.

“Đào Tử còn chưa ăn sáng, em đợi một lát nhé.”

Hà Tứ Hải quay người đi vào trong bếp, lấy cho hai cô nhóc hai chiếc nĩa để ăn hoa quả.

Đợi đến khi từ phòng ăn đi ra, liền nhìn thấy Đào Tử không biết đã lấy cái khăn bịt mắt mua từ lúc đi Disney chơi từ đâu ra, đeo lên trên đầu, cánh tay giơ cao chiếc kiếm hải tặc, nói cô bé bây giờ là hải tặc đào không nói lý lẽ.

Mà Huyên Huyên đem Tiểu Bạch ôm vào ngực, nói không sợ cô bé, cô bé có đại hổ “hung mãnh” bảo vệ, một ngụm là một đứa nhỏ, ngao ô ngao ô..........

Meo........

Tiểu Bạch sống không còn gì luyến tiếc.

“Được rồi, đừng nháo nữa, Huyên Huyên qua đây ăn hoa quả, Đào Tử, con cũng qua đây ăn sáng đi.”

“Có món gì ăn ngon không ạ?” Huyên Huyên vứt Tiểu Bạch trong tay xuống, chạy tới đầu tiên.

“Bánh đậu phụ, em có muốn ăn không?” Hà Tứ Hải hỏi.

Món này hắn vừa mới làm lúc sáng.

Huyên Huyên hít hít ngửi ngửi, liên tục gật đầu.

“Hai đứa đi rửa tay trước đi đã.” Hai cô nhóc vừa mới sờ Tiểu Bạch, không rửa tay là không được.

Hai cô nhóc kia nghe thấy thế, sợ rớt lại phía sau vội chạy vào nhà vệ sinh.

Trong phòng toàn bộ đều là tiếng cười của hai cô nhóc.

Hà Tứ Hải ngồi vào bàn, cầm chiếc bánh đậu phụ mà mình vừa mới làm lên nếm một miếng, lần đầu tiên làm, không ngờ là mùi vị cũng không tệ.

“Hi hi ha ha.....chúng em đến rồi đây.” Lúc này ngoài cửa truyền đến một tràng cười.

Không cần hỏi cũng biết là ai rồi.

Hà Tứ Hải đi đến mở cửa, quả nhiên liền nhìn thấy vợ chồng Lâm Kiến Xuân bao lớn bao nhỏ đứng ngoài cửa.

“Hà tiên sinh, thật ngại quá, mới sớm thế này đã làm phiền cậu rồi, chủ yếu là do Uyển Uyển ở nhà đợi không nổi nữa, cứ thúc dục mãi.” Nhìn thấy Hà Tứ Hải, Lâm Kiến Xuân có chút ngượng ngùng nói.

Có ai đến thăm người ta mà lại đi sớm thế này chứ.

“Hi hi ha ha.......em muốn nhanh nhanh tìm Đào Tử và Huyên Huyên chơi.” Uyển Uyển nhoẻn miệng cười nói.

Trên đầu cô bé đội một chiếc mũ len tròn màu đỏ, trên người mặc áo lông màu đỏ, thấp tè tè, tròn vo một cục, nhìn giống như một củ cà rốt màu đỏ.

“Uyển Uyển vừa mới sáng sớm đã tỉnh rồi, cứ ồn ào muốn đến tìm Huyên Huyên và Đào Tử chơi, chúng tôi thật sự cũng không còn cách nào khác......” Lâm Kiến Xuân bước vào, đặt đồ xuống rồi lại giải thích một lượt.

“Chủ yếu là Uyển Uyển chỉ có một mình, lại không có bạn bè cùng lứa nào chơi cùng con bé, con bé cô đơn quá rồi.” Chu Ngọc Quyên tiếp lời, vẻ mặt có chút ảm đạm.

“Không sao đâu, cô nhóc muốn đến thì cứ đến lúc nào cũng được.” Hà Tứ Hải đáp.

Làm “đồng tử” của hắn, thật ra là ở nơi này của hắn, cũng hợp tình hợp lý.

“Chủ yếu là chúng tôi sợ làm phiền đến Hà tiên sinh quá.” Lâm Kiến Xuân nhìn thoáng qua cô con gái đang ngồi ăn ở trước bàn, trong mắt tràn đầy sủng ái.

“Quấy rầy bữa sáng của Hà tiên sinh rồi, nếu không thì ngài cứ ăn trước đi, chúng tôi đợi một lát cũng không sao cả.” Lâm Kiến Xuân vội vàng nói.

“Không sao đâu, hai người có chuyện gì cứ nói ra đi.” Hà Tứ Hải phất phất tay nói.

“Chuyện của Uyển Uyển, xem như là đã triệt để kết thúc rồi.” Lâm Kiến Xuân yếu ớt nói.

Tìm thấy được kẻ thù nhận lại được xương cốt, tất thảy đều kết thúc.

“Cho nên tôi và Ngọc Quyên thương lượng một chút, muốn cảm tạ Hà tiên sinh thật tử tế.” Lâm Kiến Xuân nhìn về phía Hà Tứ Hải nói.

“Không cần phải làm như thế đâu, lần trước không phải hai người đã cảm ơn rồi sao? Còn kéo theo một rương lễ vật.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Lần trước quả thật tặng quá nhiều.

Bây giờ bọn họ đang sống trong biệt thự Bích hồ sơn trang, là một trong những món nằm trên danh sách lễ vật.

“Không giống thế được, lần này hai vợ chồng chúng tôi đã tỉ mỉ chọn lựa một ít đồ, xem như là..... xem như là cảm tạ sự chăm sóc chiếu cố của Hà tiên sinh đối với Uyển Uyển nhà chúng tôi, lần trước là xe cân bằng, lần này là đồ chơi, lần nào cũng nhớ đến Uyển Uyển nhà chúng tôi, người làm cha mẹ như chúng tôi....” Chu Ngọc Quyên vẻ mặt có chút kích động nói.

“Cho nên chúng tôi muốn cảm tạ Hà tiên sinh thật tử tế, hy vọng ngài không từ chối.” Lâm Kiến Xuân hát đệm nói.

“Được thôi, vậy lần này hai người lại mua cái gì.” Hà Tứ Hải thấy bọn họ nói như thế, cũng không tiện từ chối nữa.

“Cũng không phải là món đồ đắt giá gì.”

Chu Ngọc Quyên nhìn thấy Hà Tứ Hải nhận lấy, lập tức lộ ra vẻ mặt vui mừng, đem chiếc túi lớn ở trước mặt đưa đến trước mặt của Hà Tứ Hải.

“Trời lạnh rồi, đây là một ít quần áo và giày dép mua cho cô bé Đào Tử.”

“Nếu hai người tặng sớm một ngày, hôm qua tôi đã không mua cho con bé rồi.” Hà Tứ Hải mỉm cười nói.

Sau đó không hề khách khí mà nhận lấy.

“Ngài biết đấy, chúng tôi kinh doanh khách sạn, cho nên chúng tôi đem một ít hải sản đến cho Hà tiên sinh và tiểu thư Đào Tử ăn thử.”

Chu Ngọc Quyên vừa xong, lại lấy từ trong túi ra từng gói từng gói giống như hải sản đóng gói.

“Số hải sản này đều còn rất tươi, tôi cho người ta làm sạch rồi để vào trong gói, nếu như Hà tiên sinh thích, sau này chúng tôi có thể cung cấp dài hạn cho Hà tiên sinh.” Lâm Kiến Xuân ngồi bên cạnh nói.

“Ăn thử thì được, cung cấp dài hạn thì không cần đâu.” Hà Tứ Hải mỉm cười đáp.

“Đây là một cặp vòng tay, tặng cho Đào Tử, cái này là tôi tìm một vị đại sư ở Hồng Kông định chế.” Chu Ngọc Quyên lại lấy một cặp vòng tay tinh tế ra.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment