“Tôi tổng cộng định chế ra ba đôi, ba cô nhóc mỗi đứa một đôi, khi gắn lại với nhau, sẽ tạo ra một bức tranh hoàn mỹ, để cho mấy cô nhóc lưu lại định chứng.” Không đợi Hà Tứ Hải nói chuyện, Chu Ngọc Quyên giành nói trước.
“Được, vậy thì tôi thay mặt Đào Tử nhận lấy.”
Hà Tứ Hải nghe thấy thế cũng không khách khí, vươn tay nhận lấy, quả nhiên chế tác vô cùng tinh tế, làm cho người ta phải cảm thán một hồi, đây cũng là lần đầu tiên Hà Tứ Hải nhìn thấy một chiếc vòng tay tinh tế như vậy.
“Mặt khác chiếc vòng cổ này là dành cho Lưu tiểu thư.”
Chu Ngọc Quyên mở hộp ra, bên trong đựng một chiếc vòng cổ không thể nào tinh tế hơn.
Được tạo thành từ kim cương, trân châu và ngọc bích, từng tầng từng tầng, ít nhất có ba bốn tầng.
Nếu như mặc lễ phục, vừa hay có thể phô diễn vẻ đẹp này ở trước ngực.
“Cái này thì không được, lần trước trong lúc tặng lễ vật, đã có 20 chiếc dây chuyền, Vãn Vãn còn chưa đeo hết, hơn nữa cái này cũng quá quý giá rồi.”
Hà Tứ Hải mỉm cười lắc lắc đầu cự tuyệt.
“Không giống nhau đâu, thật ra chiếc vòng này không phải là chúng tôi mua, mà là hồi còn trẻ Kiến Xuân tặng cho tôi, bây giờ tuổi tác của tôi cũng lớn rồi, còn đeo nó cũng không phù hợp nữa, cho nên mới chuyển qua tặng cho Lưu tiểu thư.”
“Vậy thì càng không thể được.” Hà Tứ Hải đáp.
“Nếu đã như vậy, thế thì tôi trực tiếp tặng cho Lưu tiểu thư cũng được.” Chu Ngọc Quyên nói xong, trực tiếp thả nó sang một bên.
Hà Tứ Hải: “.............”
Sau đó lấy ra từ trong túi một tệp văn kiện.
“Không phải là giấy tờ bất động sản chứ?” Hà Tứ Hải nói đùa.
“Không phải, là xe, chỉ là một chiếc xe bình thường thôi, một căn nhà di động.” Lâm Kiến Xuân ở bên cạnh nói.
“Ngài đừng từ chối, tôi nghe Lưu giáo sư nói, ngài vẫn chưa mua xe, cho nên tôi liền tự chủ trương mua cho ngài một chiếc xe, giá cả không cao lắm đâu.”
“Vậy thì nhà di động lại là chuyện gì?”
“Tôi nghĩ ngài thường hay phải đi ra bên ngoài, nếu như có một căn nhà di động sẽ thuận tiện hơn một chút, cho dù không dùng đến, ngày thường chở Đào Tử đi ra ngoại thành cắm trại cũng cần dùng đến.”
Hà Tứ Hải còn chưa lên tiếng, Lâm Kiến Xuân đột nhiên quỳ xuống trước mặt hắn.
“Hà tiên sinh, sau này Uyển Uyển phải nhờ đến ngài rồi, nếu như con bé có làm sai ở chỗ nào, xin ngài đừng có đánh nó mắng nó, ngài cứ nói với tôi, tôi tự khắc giáo dục con bé....”
“Đứng lên, nhanh đứng lên đi, vẫn còn tốt mà nói những cái này làm gì? Uyển Uyển là một đứa trẻ ngoan ngoãn, tôi thích cô bé còn không kịp, làm sao có thể đánh mắng cô bé chứ?”
Hà Tứ Hải có chút cạn lời mà nâng hắn dậy, không ngờ rằng Chu Ngọc Quyên bên này lại hướng hắn quỳ xuống.
“Hai người thật sự là...., mau đứng dậy đi, nếu không tôi sẽ thật sự tức giận đấy.” Hà Tứ Hải có chút nổi nóng nói.
“Cha, mẹ....?”
Đúng lúc này, Uyển Uyển đang ăn ở bên kia nhìn thấy, trượt từ trên ghế xuống, chạy qua bên này một mặt nghi hoặc kêu lên một tiếng.
“Đừng để cho mấy đứa nhỏ nhìn thấy, như thế không tốt đâu.” Hà Tứ Hải trầm giọng nói.
Vợ chồng Lâm Kiến Xuân nghe vậy, lúc này mới đứng lên.
“Không có gì, không có gì, cha mẹ đang nói chuyện với ông chủ của con, con đi ăn chút hoa quả đi.” Chu Ngọc Quyên mắt đỏ hoe nói.
“Thật sao ạ?” Uyển Uyển vẻ mặt nghi hoặc hỏi.
“Là thật đấy, đi ăn chút hoa quả, đợi lát nữa anh dẫn em xuống dưới đắp người tuyết.” Hà Tứ Hải nói.
“Dạ được.”
Uyển Uyển nghe thấy thế lộ ra một nụ cười vui vẻ, cô bé tin tưởng ông chủ.
Nhìn thấy Uyển Uyển quay người chạy đi, Hà Tứ Hải nói với bọn họ: “Những món đồ lần này tôi đều nhận rồi, có điều tôi hy vọng lần sau sẽ không viện lý lẽ như thế này nữa.”
“Được, Hà tiên sinh.” Lâm Kiến Xuân vội vàng gật đầu.
“Haizzz, không phải là tôi không đón nhận ý tốt của hai người, tôi chỉ sợ nếu như nhận quá nhiều, sau này tôi sẽ không khống chế nổi dục vọng của bản thân, hơn nữa rất nhiều món đồ, đều không cần thiết lắm, nếu như thật sự cần, tôi nghĩ tôi sẽ không khách khí với hai người đâu....”
Hà Tứ Hải nói xong, lại dời ánh mắt nhìn sang ba cô nhóc đang ngồi trên bàn ăn.
Trên thực tế nếu như Hà Tứ Hải lòng tham không đáy, lợi dụng năng lực của bản thân, chỉ sợ giá trị con người đã sớm vượt quá cả triệu, thậm chí con số có thể lên đến cả chục, cả trăm triệu.
Nhưng mà từ sau khi hắn tiếp xúc đủ loại thần bí sau lưng thế giới này, tiền tài thật ra đã trở nên không quan trọng nữa.
Chỉ cần đáp ứng được những điều mà cuộc sống cần.
Không, còn phải đủ nuôi Đào Tử nữa.
Mà bây giờ hắn trên cơ bản đã đáp ứng được điều kiện đủ nuôi Đào Tử rồi.
Về phần sau này, thì sau này hẵng nói đi, hắn tin rằng dựa vào năng lực của bản thân, thật sự muốn kiếm được tiền, hẳn là vô cùng dễ dàng.
“Ba ba, cái này cho ba ba.”
Đúng lúc này, Đào Tử bưng một chiếc đĩa đi tới, trên đĩa còn có hai chiếc bánh đậu phụ.
“Cảm ơn con, Đào Tử thật là hiểu chuyện.”
Hà Tứ Hải nhìn thấy Đào Tử ăn sáng còn biết nghĩ đến hắn, trong lòng cực kỳ an ủi.
“Ăn nhanh đi ba ba, ăn xong thì dẫn con xuống dưới chơi nha.” Đào Tử vẻ mặt gấp gáp nói.
Hà Tứ Hải: “....................”
------
Dịch: MBMH Translate