Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 570 - Chương 570: Lai Tây

Chương 570: Lai Tây Chương 570: Lai Tây

“Đào Tử, con tự mình đội mũ vào đi, còn có mang theo cái xẻng nhỏ của con nhé.” Hà Tứ Hải thu dọn bát đũa trên bàn vào nhà bếp nói.

Chu Ngọc Quyên vội vàng đứng lên giúp một tay.

“Không sao, mọi người ngồi đi, để tôi làm là được rồi.” Hà Tứ Hải nói.

Lúc này Huyên Huyên dường như nhớ ra cái gì.

“Đào Tử, Uyển Uyển, hai người chờ chị một chút, chị cũng về nhà cầm cái xẻng.” Dứt lời xoay người chạy về hướng nhà mình.

Đợi đến khi Hà Tứ Hải từ trong phòng bếp đi ra, liền nhìn thấy Huyên Huyên đã quay trở lại rồi.

Trên tay cô bé quả thật đang cầm một cái xẻng, có điều....là xẻng nấu ăn.

Không chỉ có thế, trên vai cô bé còn vác một cái muôi, chính là loại muôi cỡ lớn ấy.

Hà Tứ Hải: ..............

“Ha ha, cái xẻng của em lợi hại lắm đấy nhé.” Huyên Huyên huơ huơ cái xẻng nấu ăn trong tay, vẻ mặt đắc ý.

Đào Tử và Uyển Uyển vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nhìn cô nhóc.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải từ phòng bếp đi ra Đào Tử cúi đầu liếc nhìn chiếc xẻng nhựa trong tay một cái.

Sau đó dùng ánh mắt lấp la lấp lánh nhìn Hà Tứ Hải.

Hoa tuyết bên ngoài vẫn đang rơi xuống, nhưng mà đã nhỏ hơn rất nhiều, không còn là từng đoàn từng đoàn nữa.

Ba cô nhóc vác theo ba cái xẻng nấu ăn, xách theo cái muôi, hùng hùng hổ hổ đi xuống lầu.

Con đường của tiểu khu còn chưa kịp dọn dẹp, cho nên trên nền tuyết toàn là dấu chân.

Ba cô nhóc lập tức anh dũng xông ra ngoài, nhảy nhót tán loạn trên nền tuyết, giống hệt như ba con cún nhỏ, chuyên chú tìm nơi chưa bị ai dẫm mà đạp lên.

Chiếc xẻng trên tay, còn có cả chiếc muôi cũng phát huy công dụng, một muôi liền múc được một quả cầu tuyết, một xẻng liền đào được một đống tuyết, quả nhiên là công cụ sắc bén để dọn tuyết nha.

“Cẩn thận một chút, đừng để tuyết rơi vào trong quần áo.” Hà Tứ Hải căn dặn nói.

Một mình hắn dẫn ba cô nhóc xuống đây chơi.

Hai vợ chồng Lâm Kiến Xuân đã qua chào hỏi Lưu Trung Mưu và Tôn Nhạc Dao rồi, cảm ơn bọn họ trong thời gian qua đã chiếu cố Uyển Uyển.

“Ba ba, ba ba, đắp người tuyết, đắp người tuyết.....” Đào Tử chạy đến, túm lấy vạt áo của Hà Tứ Hải, cô bé đã gấp lắm rồi.

“Biết rồi, đừng có túm áo nữa, mấy đứa đi qua bên cạnh cùng nhau đem một ít tuyết qua đây.”

Hà Tứ Hải để cho mấy cô nhóc tự mình động thủ, so với hắn tự mình làm, càng làm cho mấy cô nhóc kia có cảm giác thành tựu, cũng khiến cho mấy nhóc càng thêm hưng phấn.

Xẻng và thìa cùng nhau xuất trận, thêm với sự giúp đỡ của Hà Tứ Hải, rất nhanh đã đắp được một chiếc người tuyết to to xấu xấu.

Uyển Uyển tìm hai phiến lá cây làm mắt cho nó.

Đào Tử tìm một nhánh cây khô làm mũi cho nó.

Huyên Huyên tìm một cái vỏ quýt làm miệng cho nó.

Đây là thành quả mà mọi người đồng tâm hiệp lực cùng nhau làm ra.

Cuối cùng ba cô nhóc vì đặt tên cho người tuyết mà bắt đầu tranh luận.

Nhưng mà chuyện này không liên quan đến Hà Tứ Hải nữa.

Hắn đi đến chiếc ghế tựa bên cạnh, làm sạch lớp tuyết đọng trên bề mặt.

Một chú chó labrador ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh, tò mò nhìn Hà Tứ Hải phủi rơi lớp tuyết.

“Mày có thích tuyết rơi không?” Hà Tứ Hải hỏi nó.

“Gâu gâu.....”

Chú chó labrador nhìn Hà Tứ Hải sủa hai tiếng, giống như đang trả lời hắn.

Đây là một chú chó labrador màu vàng, cơ thể không nhỏ, hẳn là đã trưởng thành rồi.

Đây đúng là chú chó mà Hà Tứ Hải đã nhìn thấy ở cổng trường của Lưu Vãn Chiếu hôm qua.

“Mày có tâm nguyện gì chưa thành sao?” Hà Tứ Hải vươn tay xoa xoa đầu của nó.

Chú chó labrador có chút kinh ngạc khi thấy Hà Tứ Hải có thể chạm vào nó, gâu gâu hai tiếng, đứng dậy cọ cọ trên ống quần của Hà Tứ Hải, cái đuôi quẫy lắc cực kỳ nhanh, biểu thị tâm trạng của nó vô cùng tốt.

Hà Tứ Hải xử lý sạch sẽ tuyết đọng trên ghế, sau đó đem túi ni lông mang theo trải xuống, ngồi xuống ghế.

“Nào đến đây, để tao xem một chú chó ngoan như mày có tâm nguyện gì còn chưa thành.”

Hà Tứ Hải xoa xoa đầu của nó, sổ sách xuất hiện ở trên tay hắn.

Lật giở sổ sách, bên trong có một chiếc lông vũ bay xuống dưới.

Rơi xuống nền tuyết, cơ hồ cùng với tuyết trắng hòa thành một thể.

Gâu gâu....

Chú chó labrador sủa lên vài tiếng, chậm rãi lui về phía sau, giống như đang sợ hãi điều gì.

Hà Tứ Hải nhặt lông vũ lên, vẫn trắng noãn như cũ, nhưng phía trên đã không còn cảm giác thủy quang nhộn nhạo, giống như chỉ là một chiếc lông vũ bình thường.

Nhưng Hà Tứ Hải biết chiếc lông vũ này tuyệt đối không bình thường.

Khởi động thần lực, thuận theo đường vân thật nhỏ của lông vũ mà đi vào.

Chiếc lông vũ vốn dĩ trắng noãn trong nháy mắt biến thành màu xanh biếc, chỉ có phần mang màu vàng nhàn nhạt.

Đặt ở trong tay, mơ hồ có một chút cảm giác ấm áp ôn nhuận tỏa ra.

“Đây là một cái lông gà.” Hà Tứ Hải có chút cạn lời.

Công dụng lớn nhất của chiếc lông vũ này chính là có thể lưu giữ thần lực, giảm bớt sự hao tổn của thần lực, cơ hồ không có tác dụng trên những phương diện khác.

Hà Tứ Hải một lần nữa để nó vào trong sổ sách, chuẩn bị xem nó như một cái thẻ làm dấu sách mà dùng.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment