Nhưng đột nhiên một ý niệm thoáng hiện lên trong đầu hắn, một lần nữa hắn lại cầm chiếc lông vũ lên cẩn thận quan sát, có lẽ nó còn có thể được sử dụng theo cách khác.
“Gâu gâu....”
Đúng lúc này chú chó labrador lại nhìn Hà Tứ Hải sủa thêm vài tiếng, đánh thức hắn.
Hà Tứ Hải một lần nữa để nó vào trong sổ.
Lập tức lật đến trang mới nhất.
Quả nhiên trên đó nhiều thêm một dòng tâm nguyện mới.
Tên gọi: Lai Tây.
Sinh thần: Canh ba giờ dậu ngày tân tị tháng ất tị năm nhâm ngọ.
Tâm nguyện: Chủ nhân đi đâu mất rồi, sao chủ nhân còn chưa quay lại.....
Thù lao: Tiếng sủa uy vũ lại khí phách.
Qua loa cho xong chuyện, nhiệm vụ này chính là không nên nhận, cho dù nhận, cũng không thể lấy thù lao?
Tiếng sủa uy vũ lại khí phách là cái gì? Cho dù có khí phách đi chăng nữa, còn không phải vẫn là tiếng chó sủa sao?
Hà Tứ Hải nhớ đến bộ phim của Châu Tinh Trì, vua ăn mày, đó không phải vẫn là ăn mày sao?
Không biết thù lao này có tính cưỡng chế hay không, có thể cự tuyệt hay không, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống như thế này.
Có điều nếu đã nhận rồi, thì phải hoàn thành nhiệm vụ này.
“Mày biết chủ nhân của mày tên là gì không?” Hà Tứ Hải sờ sờ đầu nó hỏi.
“Gâu gâu.....”
“Thật là ngốc quá đi, mày lại không biết nói chuyện.” Hà Tứ Hải có chút ngượng ngùng.
Nhưng mà, lần đầu tiên nhìn thấy nó, nó ngồi xổm trước cửa trường trung học số ba mươi hai, lẽ nào chủ nhân của nó là học sinh của trường này hay sao?
Có thể giành thời gian rảnh dẫn nó đi xem thử xem.
Đúng lúc này, một quả cầu tuyết nhỏ đột nhiên đập vào người của Hà Tứ Hải.
Hà Tứ Hải ngẩng đầu lên nhìn qua, liền trông thấy Huyên Huyên nhấc đôi chân ngắn cũn lên chạy nhanh như chớp.
Vừa chạy vừa hét toáng lên: “Đào Tử, Uyển Uyển, mau cứu mạng aaaa, ông chủ đến rồiiiii, ông chủ đến rồiiiiiiii......”
Thật sự là vừa sợ lại vừa thích gây chuyện.
“Em đến cứu chị, ba ba, xem sự lợi hại của con đây.....”
Đào Tử lấy một quả cầu tuyết ném về phía Hà Tứ Hải, nhưng mà sức quá yếu, bay được nửa đường liền bị rơi xuống.
Uyển Uyển ở phía sau lặng lẽ đem quả cầu tuyết nhỏ trong tay ném ra.
Quả cầu bay giữa không trung đột nhiên biến mất, một lần nữa xuất hiện, đã đến trước mặt của Hà Tứ Hải, lẹp bẹp một tiếng nện trên người Hà Tứ Hải.
“Hi hi haha......em lợi hại chứ.” Uyển Uyển tràn đầy đắc ý nói.
Nhưng mà lúc Hà Tứ Hải nhìn qua, cô bé lại kêu chiêm chiếp như con vịt đang bị người ta mạnh mẽ bóp lấy cổ.
Vội vàng xoay người lại, dùng mông đối diện với Hà Tứ Hải, nhỏ giọng nói: “Ông chủ không trông thấy, ông chủ không trông thấy......”
“Chạy nhanh lên điii.”
Lúc này Huyên Huyên đã chạy đến, túm lấy cô bé cùng bỏ chạy, đúng là một cô chị ngốc nha.
“Xem sự lợi hại của ta đây.”
Hà Tứ Hải đứng dậy, bốc lấy một nắm tuyết, ném qua phía mấy cô nhóc.
Một hồi đại chiến bắt đầu rồi.
Trong màn tuyết ngập tràn tiếng cười.
Hệ thống sưởi buổi chiều thì mở, chờ đến buổi tối, ở nhà cũng đã không cần mặc đống quần áo dày cộm nữa.
Ba đứa nhóc tháo bớt ràng buộc, kia càng là nhảy nhót tưng bừng, đuổi cho tiểu Bạch phải kêu meo meo.
Nhưng mà Hà Tứ Hải cũng không ở nhà, người phụ trách trông các nàng chính là Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên.
Mà Lâm Kiến Xuân và Lưu Trung Mưu thì đang thảo luận về việc thu gom đồ cổ ở bên cạnh.
Về phần Hà Tứ Hải, hắn lái xe đi đón Lưu Vãn Chiếu rồi.
Nhận thấy Lưu Vãn Chiếu lơ là, cộng với ngày hôm nay tuyết lớn, mặt đường lại không dễ đi, cho nên Hà Tứ Hải quyết định lái xe đi đón nàng tan học.
Nhưng mà Hà Tứ Hải không lái chiếc The Beatles màu đỏ của Lưu Vãn Chiếu, mà là chiếc Mercedes SUV mà Lâm Kiến Xuân đưa cho hắn. Đây chính là loại xe tháy đi bộ giá cả không cao lắm trong miệng hắn.
Mà sở dĩ lựa chọn SUV, là bởi vì không gian lớn, nhiều người ngồi cũng tiện hơn.
Toàn bộ chiếc xe đều đã được sửa sang lại, thậm chí trên xe còn treo một số vật trang sức nhỏ, trong cốp xe thậm chí còn đặt một cái ghế trẻ em, có thể cân nhắc chỗ điều chỉnh. Không thể không nói, vợ chồng Lâm Kiến Xuân quả thực đã bỏ ra rất nhiều tâm tình.
Bởi vì tuyết rơi đường trơn, cho nên bản thân Lưu Vãn Chiếu cũng không có lái xe, mà là ngồi xe buýt.
Lúc xế chiều tuyết cuối cùng cũng ngừng rơi, mặt trời cũng đã ló ra.
Lúc Hà Tứ Hải đến cửa trung học số 32, trường học vừa vặn tan học, trước cửa đều là xe, căn bản không đi vào được.
Hà Tứ Hải chỉ có thể dừng xe ở phía xa rồi đi tới.
Đương nhiên, Lai Tây vẫn đi theo bên cạnh hắn.
"Chủ nhân của mày có phải là cũng ở trong trường học này không?"
Hà Tứ Hải bước đi để lại từng dấu chân ở trong tuyết.
"Gâu gâu gâu..."
Lai Tây sủa mấy tiếng, quay đầu nhìn về phía chỗ tuyết mà mình dẫm lên, không lưu lại cái gì cả. Nó tò mò nhảy lung tung, nhưng vẫn không có cái gì cả.
Buổi chiều tan học, là thời điểm náo nhiệt nhất trong ngày của trường học.
Lúc này trước cửa trường học ngoại trừ rất nhiều phụ huynh tới đón con ra, còn nhiều rất nhiều người bày sạp.
Tuy rằng lúc nãy tuyết lớn, thế nhưng người bày sạp vẫn không có ngừng việc bày sạp, xe đẩy nằm rải rác trên cả con đường, toả ra hơi nóng hừng hực, mang đến từng tia ấm áp cho mùa đông lạnh giá.
Trước mỗi quầy hàng trên căn bản đều có học sinh vây quanh, tiếng cười đùa, tiếng hét to, tiếng náo động, ồn ồn ào ào, tràn ngập hơi thở cuộc sống.
Hà Tứ Hải đi tới trước cửa trường học, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Lưu Vãn Chiếu, từ bên cạnh bỗng có một người lao ra.
"Sao anh lại ở chỗ này?" Đường Tiểu Uyển lao ra từ bên cạnh, hỏi Hà Tứ Hải.
"Tại sao tôi lại không thể ở đây?" Hà Tứ Hải nhìn thấy nàng thì cười nói.
"Anh lại muốn bày sạp bán hoàng thúc ở chỗ này?" Đường Tiểu Uyển nổi giận đùng đùng nói.
------
Dịch: MBMH Translate