Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 572 - Chương 572: Bát Quái.

Chương 572: Bát Quái. Chương 572: Bát Quái.

Nàng là cố ý nói như vậy, trời tuyết lớn, hơn nữa nhìn cách ăn mặc của Hà Tứ Hải ũng không giống như là đến bày sạp.

"Đúng rồi, cô muốn mua không?" Hà Tứ Hải nói.

"Hừ..."

Cãi nhau không thể thắng Hà Tứ Hải, nàng có chút tức giận.

"Tôi đã nói với anh rồi, cô Lưu là người cực kỳ tốt. Anh cũng không thể trêu đùa tình cảm của nàng, nếu không... nếu không tôi sẽ bảo chị gái tôi bắt anh lại, nàng chính là cảnh sát đó." Đường Tiểu Uyển hầm hừ nói.

"Tôi biết, Đinh Mẫn đúng không?" Hà Tứ Hải nói với vẻ không sao cả.

Đường Tiểu Uyển nghe vậy, con mắt trợn trừng, vô cùng giật mình.

"Anh biết chị gái tôi sao?"

Hà Tứ Hải không trả lời, cho nàng một ánh mắt tự mình lĩnh hội đi.

Sau đó không quan tâm đến nàng nữa, lấy điện thoại di động ra gọi cho Lưu Vãn Chiếu.

...

"Cô Tiểu Lưu, tan làm vui vẻ như vậy, ngày hôm nay bạn trai cô lại tới đón cô sao?" Cô Vu vừa thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan làm, vừa cười nói với Lưu Vãn Chiếu.

"Đúng vậy." Lưu Vãn Chiếu vui vẻ nói.

"Tôi còn chưa từng thấy bạn trai của cô tiểu Lưu đây, ngày hôm nay tôi có thể gặp một chút không?" Cô Vu mò hỏi.

"Chuyện này thì có gì mà không được, đương nhiên là có thể." Lưu Vãn Chiếu nói.

Giáo viên toán- cô Lý bên cạnh cũng đứng lên, yên lặng sắp xếp đồ đạc trên bàn.

"Bạn trai của Tiểu Lưu có phải là rất tuấn tú hay không?" Cô Lý tò mò hỏi.

"Cũng còn được." Khóe miệng của Lưu Vãn Chiếu ngậm lấy nụ cười nói.

"Có đẹp trai hay không thì tôi không biết, thế nhưng nhất định là rất có tiền." Giáo viên toán bỗng nhiên chen miệng vào.

"Nào có, hắn chính là một người... xếp quán vỉa hè, cực kỳ nghèo."

“Đúng rồi, cô tiểu Lưu của chúng ta cũng không phải là người nông cạn như vậy, chỉ có điều là nhìn vừa ý bạn trai, thuận tiện lại có tiền mà thôi." Cô Vu cười khanh khách.

"Tôi là nói thật, hắn không phải là người có tiền gì." Lưu Vãn Chiếu giải thích.

Cô Lý bày ra dáng vẻ hoàn toàn không tin nổi.

"Tôi nhớ rằng trước đây cô rất ít khi mang đồ trang sức, nhưng mà quãng thời gian trước, tôi có thấy cô đeo dây chuyền và vòng tay, kiểu dáng cũng không ít. Hơn nữa, nhãn hiệu đều là Van Cleef & Arpels và Garrard kiểu mới nhất. Cô đừng nói với tôi rằng đây đều là cô tự mua đó nha, cô tiểu Lưu..."

"Ồ?" Cô Vu nghe vậy thì lấy làm kinh hãi, nàng đúng là không có chú ý tới mấy chi tiết này.

Ánh mắt nhìn lại trên cổ Lưu Vãn Chiếu, quả nhiên có đeo một dây chuyền kim cương tạo hình cỏ bốn lá.

Lại nhìn trên cổ tay trái của nàng, quả nhiên có đeo một cái vòng tay bạc, phía trên nạm đầy kim cương, vừa tinh xảo mà nội liễm.

Van Cleef & Arpels còn được, có thể mua được ở trên mạng, đương nhiên giá cả cũng không rẻ.

Thế nhưng Garrard thì căn bản không thể mua được ở trên mạng, ở Đại Hạ cũng không có cửa hàng thực thể, bởi vì nhãn hiệu này vốn là nhà cung cấp trang sức cho hoàng thấy Anh Quốc.

Cô Vu trước đó không phải là không chú ý, thế nhưng bản thân nàng cũng không có nhiều nghiên cứu về hàng xa xỉ, đương nhiên không có nhạy cảm như cô Lý, chỉ cho rằng con gái thường sẽ mua thêm mấy món trang sức nhỏ để phối với đồ áo.

"Cô Tiểu Lưu, cô đừng nói với tôi những thứ này đều là giả đó nha?" Cô Lý nói.

Trong ngày thường nàng thích đọc một số tạp chí và website về hàng xa xỉ, cho nên khi thấy Lưu Vãn Chiếu đeo những món đồ trang sức kia lên người, nàng cũng rất kinh ngạc, nhưng mà cũng không lắm miệng, ngày hôm nay vì tiện lời tán gẫu cho nên mới nói ra.

Lưu Vãn Chiếu cũng không chuẩn bị giấu các nàng, dù sao cũng là con gái, ai mà không hy vọng bản thân mình có một người bạn trai khiến người ước ao chứ.

Nhưng mà nàng vẫn là mở miệng giải thích một câu.

"Những thứ này đều là người khác đưa cho hắn."

"Bạn trai cô là người làm quan?" Cô Vu nghe vậy thì bật thốt lên.

Ngoại trừ cách giải thích này cũng không còn cách nào có thể nói thông cả. Cho dù thương nhân thường xuyên lui tới thì ai lại đi tặng dây chuyền, vòng tay đắt như vậy chứ?

"Không phải, đã nói rồi, bạn trai tôi chỉ là xếp quán vỉa hè mà thôi." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

Sau đó cầm lấy túi của mình rồi nói: "Đi thôi."

Cô Vu và cô Lý vội vàng cầm túi của mình rồi đuổi theo.

"Chúng tôi đúng là muốn nhìn một chút xem bạn trai cô rốt cuộc là làm nghề gì." Cô Vu hào hứng nói.

Đối với người đã kết hôn, công việc ổn định, con cái đã sáu, bảy tuổi như các nàng mà nói, bát quái chính là thú vui trong cuộc sống của các nàng.

"Đúng rồi, cô tiểu Lưu, bạn trai cô bao nhiêu tuổi thế?" Cô Lý đột nhiên hỏi.

Đúng là giáo viên toán, luôn có thể tóm gọn trọng điểm của vấn đề, trong lòng của cô Vu thầm khen một tiếng.

Sau đó hai người đều nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu với vẻ mặt tò mò.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment