Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 573 - Chương 573: Hai Giáo Viên.

Chương 573: Hai Giáo Viên. Chương 573: Hai Giáo Viên.

"Chuyện này..." Lưu Vãn Chiếu không biết nên trả lời như thế nào.

Cô Vu và cô Lý nghe vậy thì sắc mặt trở nên có chút quái lạ.

Nếu như dựa theo lễ vật mà người đó tặng cho Lưu Vãn Chiếu thì tuổi tác tuyệt đối sẽ không thấp, cho nên cô tiểu Lưu...

"Không phải, các người đừng có đoán mò." Lưu Vãn Chiếu nhìn ánh mắt các nàng, liền rõ ràng các nàng đang suy nghĩ cái gì.

"Há, chúng tôi cũng không nghĩ cái gì cả." Cô Vu và cô Lý đồng thanh nói.

Sau đó hai người đều nở nụ cười, nếu như cô tiểu Lưu thực sự là người như vậy thì các nàng cũng sẽ không lắm miệng. Dù sao mỗi người đều có cách sống của riêng mình, chỉ có điều từ đáy lòng các nàng vẫn có chút cảm thấy tiếc hận cho Lưu Vãn Chiếu.

"Bạn trai tôi năm nay mười chín." Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ nói.

Nếu như không nói rõ ràng, không biết các nàng sẽ tự bổ não ra bao nhiêu thứ nữa.

Hít ~

Cô Vu và cô Lý nghe vậy thì hít vào một ngụm khí lạnh.

"Dĩ nhiên lại khủng bố như vậy." Cô Lý nói.

"Ồ, cô Lý, cô cũng đọc truyện online à." Cô Vu kinh ngạc nói.

"Đây không phải trọng điểm, trọng điểm cô tiểu Lưu lại có thể tìm được người như thế... trẻ tuổi như thế." Cô Lý bày ra vẻ khiếp sợ.

Nàng vốn muốn nói là trâu già gặm cỏ non, thế nhưng ngẫm lại lại cảm thấy không quá thích hợp, cho nên đổi sang cách nói uyển chuyển hơn.

"Trẻ tuổi thì làm sao rồi? Trẻ tuổi một chút mới tốt, cô Lưu, được lắm." Cô Vu giơ ngón tay cái với Lưu Vãn Chiếu.

"Trẻ tuổi, có tiền, hiện tại chỉ không biết tướng mạo ra sao. Oa, cô tiểu Lưu, cô đúng là nhặt được bảo bối. Ai, đáng tiếc, tôi đã kết hôn rồi, nếu không tôi nhất định sẽ cạy góc tường của cô." Cô Vu bày ra vẻ ước ao, đố kỵ.

Cô Lý ở bên cạnh nghe vậy, yên lặng mà móc từ trong túi ra một cái gương trang điểm rồi đưa cho nàng.

"Cô làm gì?" Cô Vu kỳ quái hỏi.

"Soi đi." Cô Lý bình tĩnh đáp lại.

Cô Vu:...

Lưu Vãn Chiếu không nhịn được mà bật cười.

Đúng lúc này, điện thoại của nàng vang lên, nàng không có nhận, bởi vì nàng đã thấy Hà Tứ Hải.

Mà Hà Tứ Hải cũng nghe thấy tiếng cười, nhìn lại về phía nàng.

Thế là giơ cánh tay lên, vẫy vẫy với nàng, sau đó quay đầu nói với Đường Tiểu Uyển ở bên cạnh: "Tan học cô không trở về nhà còn đứng ở chỗ này làm gì?"

"Tôi chờ ba tôi đến đón tôi." Đường Tiểu Uyển nói.

"Há, vậy được rồi, nhưng mà cô cách tôi xa một chút." Hà Tứ Hải nói.

"Vì sao?" Đường Tiểu Uyển hỏi.

"Tôi sợ bạn gái của tôi ghen." Hà Tứ Hải nói.

"Cắt ~, anh cho rằng cô Lưu sẽ hẹp hòi giống như anh sao."

Đường Tiểu Uyển hừ một tiếng, bày ra vẻ mặt chẳng đáng, xoay người một cái rồi rời đi.

"Cô Lưu tốt như vậy, làm sao lại coi trọng tên lừa gạt này chứ, nhất định là bị quỷ mê mắt rồi." Đường Tiểu Uyển nhỏ giọng nói thầm.

"Tôi nghe được đó nha." Hà Tứ Hải quay đầu lại nói.

Đường Tiểu Uyển cũng không quay đầu, cất bước chạy, đeo túi sách, tóc đuôi ngựa vung vẩy, tràn ngập sức sống thanh xuân.

"Tứ Hải."

Lưu Vãn Chiếu đi tới, đầu tiên là nhìn về phía Đường Tiểu Uyển vừa mới rời đi một cái, sau đó xem như không có chuyện gì xảy ra mà gọi một tiếng.

"Đưa túi cho anh đi." Hà Tứ Hải đưa tay muốn cầm túi xách trên vai Lưu Vãn Chiếu.

"Để em tự cầm là được rồi, đúng rồi, em giới thiệu cho anh hai vị đồng nghiệp của em." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Được." Hà Tứ Hải chuyển ánh mắt nhìn sang hai người phụ nữ vẫn luôn yên lặng đứng ở một bên đánh giá hắn.

Tuổi tác của hai người xấp xỉ, đại khái đều khoảng tầm ba mươi tuổi.

Chiều cao của hai người cũng xấp xỉ, nhưng nà một người trong đó đeo kính mắt hình tròn, tóc xoăn dài đến vai, mang đến một loại cảm giác trí thức tao nhã.

Người còn lại thì buộc tóc đuôi ngựa, mặc một chiếc áo nỉ cổ tròn, bên ngoài khoác một chiếc áo lông dài đến ngang gối, có vẻ gọn gàng lưu loát.

"Đây chính là giáo viên ngữ văn Vu Chi Lan, cô Vu." Lưu Vãn Chiếu chỉ vào người phụ nữ đeo kính.

"Đây là giáo viên toán Lý Như Hồng, cô Lý." Lưu Vãn Chiếu chỉ vào cô gái buộc tóc đuôi ngựa.

"Chào các người, tôi là Hà Tứ Hải." Hà Tứ Hải khách sáo chào hỏi với các nàng.

"Xin chào, xin chào." Hai cô giáo vội vàng đáp lại.

Từ khi các nàng nhìn thấy Hà Tứ Hải, vẫn luôn lặng lẽ đánh giá hắn.

Bởi vì nghe Lưu Vãn Chiếu nói Hà Tứ Hải mới chỉ có mười chín tuổi, cho nên trong đầu bọn họ không tự chủ mà hiện ra dáng vẻ ngây ngô.

Nhưng mà hẳn là rất tuấn tú, nếu không cũng sẽ không thu hút được cô tiểu Lưu, nhưng mà không biết là loại hình chó con hay là chó săn.

Nhưng sau khi nhìn thấy Hà Tứ Hải, đã hoàn toàn lật đổ hình tượng mà các nàng tưởng tượng ra trong đầu.

Không phải nói không đẹp trai, đối phương rất tuấn tú, tràn ngập hơi thở đàn ông, thế nhưng trên mặt lại không có một chút ngây ngô nào, nhìn vô cùng thành thục thận trọng.

Điều quan trọng nhất chính là, trên người đối phương có một loại khí chất không thể nói rõ.

Thần bí mà lại...

Các nàng không tìm được từ ngữ nào để hình dung, nói chung là rất đặc biệt. Các nàng chưa từng gặp một người nào như vậy.

Hắn đứng ở nơi đó, nếu không chú ý thì sẽ bỏ qua hắn, thế nhưng nếu như chú ý đến rồi thì sẽ không tự chủ mà bị hắn hấp dẫn.

"Em là giáo viên mới, cô Vu và cô Lý trong ngày thường đều rất chăm sóc em, trên công việc cũng giúp em rất nhiều." Lưu Vãn Chiếu nói.

Lời nói của nàng cũng là lời nói thật.

"Như vậy thì đúng là phải cảm ơn hai người vì đã chăm sóc cho Vãn Vãn nhà chúng tôi rồi." Hà Tứ Hải nói.

"Vãn Vãn nhà tôi..."

Cô Vu và cô Lý đều nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu, trên mặt lộ ra nụ cười trêu chọc.

Nhưng mà, các nàng biết Hà Tứ Hải nhỏ tuổi hơn Lưu rất nhiều, thế nhưng lúc nghe hắn gọi Lưu Vãn Chiếu là Vãn Vãn, các nàng lại không cảm thấy có chút đột ngột nào cả.

"Cô Vu, cô Lý..." Gò má của Lưu Vãn Chiếu đã ửng đỏ, không khỏi gọi một tiếng.

"Hai cô giáo, buổi tối tôi mời các người ăn một bữa cơm đi." Hà Tứ Hải lại nói.

"Ha ha, cảm ơn lòng tốt của cậu. Tiểu Lưu là cô gái tốt, cậu nhất định phải cố gắng đối với cô ấy. Chúng tôi không quấy rầy thế giới riêng của hai người nữa." Cô Vu cười nói, cô Lý ở phía sau gật gật đầu.

Hà Tứ Hải nghe vậy không cưỡng cầu nữa, dù sao cũng là lần đầu gặp mặt, chỉ cần Lưu Vãn Chiếu còn dạy học ở đây thì sau này nhất định còn có cơ hội.

"Được rồi, không quấy rầy các người rồi, chúng tôi đi đây." Cô Lý vừa kéo cô Vu vừa nói.

"Nếu không, tôi lái xe đưa các người về." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ? Có được hay không?" Cô Vu hỏi.

Hiện tại là khoảng thời gian tan học, cũng không dễ gọi xe, ngồi xe buýt cũng phải đi một đoạn dài, huống hồ trên đường còn đầy tuyết đọng.

"Thuận tiện, nhưng mà xe The Beatles của tôi nhỏ, chỗ ngồi phía sau sợ là có chút chen chúc." Lưu Vãn Chiếu cười nói.

"Chuyện này... Ngày hôm nay anh không lái xe của em." Hà Tứ Hải ở bên cạnh nhỏ giọng giải thích.

"Ồ, anh mua xe rồi sao?"

Lưu Vãn Chiếu vốn muốn hỏi có phải là lái chiếc Volkswagen của ba nàng không, nhưng tiếp theo phản ứng lại, sáng sớm ba nàng đã lái Volkswagen ra ngoài rồi.

Hơn nữa Hà Tứ Hải trước đó từng nói là muốn mua một chiếc xe, cho nên mới có câu hỏi này.

"Không phải, Lâm Kiến Xuân đưa, mọi người cứ theo anh." Hà Tứ Hải xoay người đi về phía đỗ xe.

Cô Vu và cô Lý liếc mắt nhìn nhau, hơi nghi hoặc một chút, thật sự là người khác đưa?

Chờ đến lúc các nàng nhìn thấy Benz SUV đỗ ở ven đường, liếc mắt đã nhìn ra giá cả không ít.

Cho nên hai người đều nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu.

Đây mà là bày sạp gì chứ? Bán thứ gì? Mà có người đưa Benz đến cửa?

Các nàng càng cảm thấy tò mò đối với thân phận của Hà Tứ Hải.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment