Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 574 - Chương 574: Giữ Mãi Thanh Xuân.

Chương 574: Giữ Mãi Thanh Xuân. Chương 574: Giữ Mãi Thanh Xuân.

“Hà tiên sinh làm nghề gì vậy?" Sau khi lên xe, cô Vu âm thầm hỏi.

"Mở một phòng tư vấn tâm lý." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.

Cô Vu và cô Lý nghe vậy thì cùng nhau nhìn về phía Lưu Vãn Chiếu ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Nhưng mà Lưu Vãn Chiếu không nhìn thấy, nàng đang kiểm tra cách bài trí trong xe.

Đương nhiên, cũng có thể là cố ý làm bộ không nhìn thấy.

Thế nhưng rất hiển nhiên, tuổi tác của hai vị giáo viên lớn hơn Lưu Vãn Chiếu thế nhưng cả ngày đều ở cùng mấy người trẻ tuổi, tính cách cũng nhiễm tính trẻ con, tương đối vui vẻ.

"Như vậy, phòng tư vấn tâm lý kia của cậu nhất định là kinh doanh rất tốt đi. Vãn Vãn còn gạt chúng tôi nói rằng cậu bày sạp." Cô Lý tiếp lời.

"Ha ha..." Hà Tứ Hải nghe vậy thì nở nụ cười.

"Nói bày sạp cũng không sai, hiện tại thời tiết lạnh, tôi không đi bày sạp. Thời tiết tốt hơn chút thì tôi sẽ đến đường Tam Tường bày sạp." Hà Tứ Hải nói.

"Thật sao?" Hai cô giáo rất hiển nhiên là không tin.

Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó nói: "Là thật, tôi và Vãn Vãn chính là quen biết nhau nhờ bày sạp."

"Ồ?" Hai cô giáo nghe vậy thì rất giật mình.

"Cô Tiểu Lưu buổi tối cũng đi bày sạp sao?"

Không trách các nàng giật mình, gia đình của Lưu Vãn Chiếu không phải là bí mật gì ở trường học, mọi người đều biết đến.

Cha mẹ đều là giáo sư đại học, làm sao có khả năng nghèo đến mức phải đi bày sạp chứ.

"Chỉ là có lúc buổi tối cảm thấy nhàn rỗi tẻ nhạt, tôi mới đi bày sạp giết thời gian thôi." Lưu Vãn Chiếu giải thích một câu, đương nhiên là không thể nói nguyên nhân cụ thể rồi.

Cô Vu và cô Lý nghe vậy hai mặt nhìn nhau, cảm giác không giống như là giả. Nhưng mà đi bày sạp thôi không ngờ lại có thể tìm tới được bạn trai chất lượng như thế.

Hiện tại bày sạp đều cần yêu cầu cao như vậy sao?

Nhưng mà cô Vu và cô Lý chỉ là thuận miệng trêu chọc hai câu, cũng không tiếp tục hỏi nữa.

Mà là nói với Hà Tứ Hải một ít chuyện lý thú của Lưu Vãn Chiếu ở trường học.

"Lần đầu cô Tiểu Lưu tới trường học đã đi nhầm phòng học..."

"Trường học tổ chức diễn văn nghệ, chúng tôi lần đầu tiên biết được thì ra cô tiểu Lưu lại nhảy tốt như vậy, các thầy cô dưới sân khấu đều nhìn mà trợn tròn mắt..."

"Cô Tiểu Lưu đại khái là lần đầu gặp phải học sinh ngỗ nghịch như vậy, phụ huynh hắn cũng không phải là người nói đạo lý, làm cho cô tiểu Lưu tức đến mức mắng người ở trong văn phòng..."

...

Hà Tứ Hải lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng thêm vào một câu rồi liếc mắt nhìn Lưu Vãn Chiếu ngồi ở vị trí kế bên tài xế.

Lưu Vãn Chiếu đúng là bắt đầu ngại ngùng, gò má đỏ bừng, trong miệng không ngừng mà nhỏ giọng thầm thì mấy câu như nào có, mới không có...

Hà Tứ Hải đưa cô Vu và cô Lý đến cửa tiểu khu của bọn họ, lúc này mới lái xe đưa Lưu Vãn Chiếu về nhà.

Cũng may nhà của hai cô gái cách trường học không xa, cũng không có chậm trễ bao nhiêu thời gian.

Ở trên đường đi, Hà Tứ Hải nói lại chuyện Lâm Kiến Xuân tặng lễ cho Lưu Vãn Chiếu.

Sau khi Lưu Vãn Chiếu nghe xong, cười nói: "Anh không cần nói mấy thứ này với em, tự anh làm chủ là được rồi."

"Phải nói, những chuyện này làm sao có thể không nói một tiếng với nữ chủ nhân được cơ chứ." Hà Tứ Hải cười nói.

Lưu Vãn Chiếu thật ra cũng không có bao nhiêu hứng thú đối với mấy thứ Lâm Kiến Xuân đưa đến, thế nhưng lúc nghe Hà Tứ Hải gọi nàng là nữ chủ nhân, trong lòng quả thực như là được ăn mật, trong đôi mắt đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc.

"Nhưng mà, ba của Uyển Uyển ra tay đúng thật là hào phóng. Tính tổng số lễ vật mà hắn tặng, sợ là cũng phải mấy triệu đi." Lưu Vãn Chiếu hơi cảm khái.

"Đúng vậy, nhưng mà đối với hắn mà nói thì thực ra cũng không nhiều. Thế nhưng đối với anh mà nói đã nhiều rồi. Anh cũng nói với hắn rồi, đây là một lần cuối cùng."

"Hừm, đủ là tốt rồi, chúng ta hiện tại cũng không thiếu gì cả." Lưu Vãn Chiếu nói.

Bản thân nàng cũng khôn phải là người quá thiếu thốn về vật chất, nếu không cũng không sẽ không chọn làm giáo viên.

Dựa vào tài nguyên của nàng, hoàn toàn có thể tiến vào ngành nghề đồ cổ hoặc là nghệ thuật, như vậy khẳng định sẽ kiếm được nhiều tiền hơn.

"Anh cũng nghĩ như vậy, đúng rồi, anh cũng có một cái món quà muốn tặng cho em." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, thật sao, là quà gì thế?" Lưu Vãn Chiếu kinh hỉ hỏi.

"Chờ về nhà sẽ nói cho em."

"Không muốn..." Lưu Vãn Chiếu làm nũng.

"Anh hiện tại đang lái xe, không tiện." Hà Tứ Hải nói.

"Anh nói cho em biết trước, lại không phải muốn anh lấy ra, có cái gì mà không tiện."

"Ừm... Bởi vì anh cũng không biết phải nói như thế nào, cho nên vẫn nên để về đến nhà rồi nói sau đi."

"Anh thật đúng là xấu xa, làm sao không để đến nhà rồi lại nói cho em, hại em hiện tại cứ cảm thấy như bị mèo gãi ở trong lòng." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.

"Ha ha..."

"Còn cười nữa..."

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment