Chờ Hà Tứ Hải về đến nhà, phát hiện người đều đi sang nhà bên cạnh rồi.
Ba đứa nhóc đang ngồi ở trên ghế sô pha, chăm chú mà xem phim hoạt hình.
Tôn Nhạc Dao và Chu Ngọc Quyên thì đang làm cơm tối ở dưới bếp.
Lưu Trung Mưu và Lâm Kiến Xuân thì uống trà trò chuyện, nhìn qua rất là thích ý.
Nhìn thấy bọn họ trở về, Lâm Kiến Xuân và Lưu Trung Mưu vội vàng bắt chuyện một tiếng.
Vè phần ba đứa nhóc ngồi ở trên ghế sô pha thì không thèm ngẩng đầu, ông chủ nào có hay bằng phim hoạt hình.
"Cần cháu hỗ trợ không?" Hà Tứ Hải đi vào nhà bếp, hỏi.
"Tứ Hải trở về rồi, không cần, không cần, cháu đi làm chuyện của mình đi."
Tôn Nhạc Dao đi tới, đẩy hắn đi ra ngoài.
"Vậy được, cháu sẽ chờ ăn." Hà Tứ Hải nói.
"Hừm, làm món mà cháu thích ăn." Tôn Nhạc Dao nói.
Sau đó liền xoay người trở lại trong phòng bếp.
Chu Ngọc Quyên thấy nàng đi vào thì nói với vẻ đầy hâm mộ: "Em gái đúng là có phúc lớn."
"Ha ha, nào có, nào có." Tôn Nhạc Dao ngoài miệng nói như vậy nhưng trên mặt lại vô cùng vui vẻ.
"Lại đây, lại đây..." Lưu Vãn Chiếu kéo cánh tay Hà Tứ Hải đi ra ngoài.
"Làm gì?" Hà Tứ Hải giả vờ như không biết.
"Còn giả ngốc, quà của em đâu? Nhanh lấy ra cho em xem một chút đi." Lưu Vãn Chiếu gắt giọng.
"Ha ha, sốt ruột như vậy sao?" Hà Tứ Hải dẫn Lưu Vãn Chiếu trở lại nhà mình một lần nữa.
Sau đó lấy dây chuyền mà Chu Ngọc Quyên tặng ra rồi đưa cho nàng.
"Oa, đẹp quá, sợ rằng không ít tiền đúng chứ?" Lưu Vãn Chiếu thở dài.
"Đương nhiên là đáng giá, em xem phía trên tất cả đều là bảo thạch, hẳn là không rẻ."
Lưu Vãn Chiếu cầm lấy dây chuyền ướm thử ở trên cổ mình một hồi, thế nhưng rất nhanh đã để xuống.
Sau đó đưa bàn tay đến trước mặt Hà Tứ Hải, ra hiệu hắn nhanh đưa quà cho mình.
"Chỉ có cái này thôi, không có cái khác." Hà Tứ Hải cố ý bày ra vẻ mặt mờ mịt.
"Em cắn anh nha." Lưu Vãn Chiếu cau mày, dẩu miệng gắt giọng.
Hà Tứ Hải nhân cơ hội hôn lên...
Lưu Vãn Chiếu sửng sốt một chút, sau đó ôm cổ của hắn.
Mãi đến tận khi Lưu Vãn Chiếu đưa tay thúc hắn, Hà Tứ Hải mới buông nàng ra.
Lưu Vãn Chiếu thở hổn hển, sắp nghẹt thở rồi.
"Anh muốn chết à." Lưu Vãn Chiếu lại cho hắn một quyền.
Hà Tứ Hải cười khà khà rồi đưa tay lấy ra một vật.
"Đây là cái gì? Một cái lông chim?" Lưu Vãn Chiếu đưa tay nhận lấy, tò mò hỏi.
"Đúng, chính là một cái lông chim."
Lưu Vãn Chiếu tò mò cầm lấy nó rồi giơ lên trước mắt, quan sát tỉ mỉ.
Cả cây lông chim hiện lên màu xanh biếc, giống như là lá cây, phía trên còn có thể nhìn thấy một ít hoa văn màu vàng giống như là thân rễ.
Hơn nữa nàng còn có thể cảm nhận được một tia ấm áp mờ nhạt truyền tới từ lông chim.
"Em tìm một sợi dây rồi đeo nó ở trước ngực, sẽ có chỗ tốt đối với thân thể của em." Hà Tứ Hải nói.
Lưu Vãn Chiếu nghe vậy con mắt sáng lên, vẻ mặt kinh hỉ.
"Nó có ích lợi gì?" Nàng tò mò hỏi.
Hà Tứ Hải tiến đến bên tai của nàng, nhỏ giọng nói: "Ít thiểu có giúp em lưu giữ thanh xuân."
Không có người phụ nữ nào có thể chống lại mê hoặc của việc lưu giữ thanh xuân. Lưu Vãn Chiếu kích động, đưa tay ôm cổ của hắn rồi chủ động hôn lên.
Trên thực tế Hà Tứ Hải trước đó vẫn không dám dùng thần lực đối với Lưu Vãn Chiếu, sợ nàng sẽ bị ô nhiễm thần lực.
Thế nhưng hiện tại không còn giống nữa, từ sau khi tiến vào Thiên đường.
Hà Tứ Hải mạnh mẽ gọi bản thể cây hòe của Tống Tử Nương Nương ra, mạnh mẽ hấp thu sức mạnh Thiên đường, khiến cho dấu ấn tinh thần thần lực vốn có của Tống Tử Nương Nương bị điêu luyện hết sạch.
Dù sao cấp bậc của sức mạnh Thiên đường cao hơn Tống Tử Nương Nương nhiều.
Cho nên Tống Tử Nương Nương hoàn toàn biến mất, trở về nguyên dạng, đã biến thành một gốc cây hòe lớn, cho nên trên sổ sách mới biến thành hình vẽ của một gốc cây.
Mà sức mạnh của Thiên đường rất gần với sức mạnh nguyên bản của cây hoè, đều là một loại sức mạnh "Sinh", vô cùng có lợi trong việc tẩm bổ thân thể con người.
Cho nên sua khi cây hoè hấp thu chuyển, những sức mạnh này trở thành thần lực thuần khiết rất khó có được.
Không chịu bất kỳ sự ô nhiễm nào từ thần linh.
Nếu như Hà Tứ Hải đồng ý, hắn thậm chí có thể lấy tinh thần của mình tới xâm nhiễm những thần lực này bất cứ lúc nào, để nó trở thành thần lực thuộc về hắn.
Thế nhưng thần lực dù sao cũng là thần lực, thần lực của người bình thường căn bản không chịu nổi.
Cho nên lúc ban đầu Đào Thần muốn đoạt xá Ninh Đào Hoa, ngoại trừ bởi vì Ninh Đào Hoa là đời sau của nàng ra thì là vì đã dùng thần lực chậm rãi xâm nhiễm nàng nhiều năm, bồi dưỡng nàng lọ chứa hợp lệ.
Mà hiện tại chiếc lông chim này chính là một vật rất tốt để lưu trữ thần lực.
Nhưng cũng không phải là lưu giữ vĩnh cửu, bởi vì những thần lực này lúc nào cũng sẽ tỏa ra bốn phía, theo thời gian dần trôi, những thần lực này sẽ hoàn toàn toả ra hết sạch.
Cho nên Hà Tứ Hải mới để Lưu Vãn Chiếu đeo sát người, bởi vì thần lực "Sinh" này sẽ không ngừng mà tẩm bổ cho thân thể của nàng.
Chờ sau khi toả ra hết, Hà Tứ Hải lại bổ sung thần lực vào là được.
Đây chính là bí mật lưu giữ thanh xuân.
------
Dịch: MBMH Translate