Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 576 - Chương 576: Tìm Kiếm Chủ Nhân.

Chương 576: Tìm Kiếm Chủ Nhân. Chương 576: Tìm Kiếm Chủ Nhân.

Sau khi ăn bữa tối thịnh soạn ở nhà Lưu Trung Mưu, ba đứa nhóc liền cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Bọn nhóc ngã trái ngã phải ở trên ghế sô pha, ngày hôm nay thực sự là chơi quá hưng phấn cho nên quá mệt mỏi rồi.

Đặc biệt là chơi ném tuyết với Tứ Hải vào buổi sáng. Các nàng một đánh ba, ngoại trừ Uyển Uyển thì không có mấy lần có thể ném trúng Hà Tứ Hải.

Nhưng cho dù như vậy, các nàng vẫn làm không biết mệt, không ngừng mà khiêu khích Hà Tứ Hải, cuối cùng khiến cho mình mệt giống như là một con chó lè lưỡi.

Thấy các nàng đều buồn ngủ như thế, mọi người cũng không hứng thú nói chuyện nữa. Đặc biệt là mấy người Lâm Kiến Xuân ở tại sơn trang Bích Hồ, cách nơi này khá xa.

"Nếu không thì tối hôm nay ở lại chỗ này ngủ chung với Huyên Huyên đi." Tôn Nhạc Dao ở bên cạnh nói.

Chu Ngọc Quyên và Lâm Kiến Xuân còn chưa nói gì, Uyển Uyển vốn dĩ đang buồn ngủ nằm trên ghế sô pha lập tức ngẩng đầu lên nói một tiếng "Được".

Sau đó lại ngã chỏng vó xuống trên ghế sô pha.

Tất cả mọi người đều nở nụ cười.

"Như vậy có phải là quá phiền phức rồi hay không?" Chu Ngọc Quyên nói.

"Không sao, lại không phải lần đầu tiên, tối hôm nay để cho ba đứa nhóc ngủ chung đi." Hà Tứ Hải ở bên cạnh cười nói.

Nếu Hà Tứ Hải đã nói như vậy rồi, vợ chồng Lâm Kiến Xuân cũng không phản đối nữa.

Cho nên tối hôm đó ba đứa nhóc ngủ cùng nhau.

Nhưng mà là ngủ ở trong phòng của Huyên Huyên. Tôn Nhạc Dao chuẩn bị một căn phòng trẻ em cho nàng, bên trong có đầy đủ mọi đồ đạc, nhìn qua như là phòng của công chúa trong phim hoạt hình.

Về phần Hà Tứ Hải thì đương nhiên là về nhà mình, đi cùng với hắn còn có Lưu Vãn Chiếu đang rất vui vẻ.

Ngày thứ hai, bởi vì Lưu Vãn Chiếu buổi sáng có tiết dạy vào cuối buổi cho nên cùng Hà Tứ Hải đưa Đào Tử và Huyên Huyên đến nhà trẻ.

Mà Uyển Uyển trời vừa sáng cũng đã được ba mẹ đón về, bảo hôm nay dẫn nàng đi công viên trò chơi.

Hai vợ chồng đều đang nghĩ biện pháp để cho nàng tiếp xúc với các bạn nhỏ khác nhiều hơn một chút.

Sau khi đưa bọn nhỏ đi học, Hà Tứ Hải lái xe lại đưa Lưu Vãn Chiếu tới trường học.

Bởi vì đã quá thời gian vào học, trước cửa trường học đã trống rỗng không còn người.

Xe rất lái đến cửa trường học rất thuận lợi.

"Chờ buổi trưa anh lại đến đón em."

Giáo viên nói khổ cực cũng khổ cực, nói ung dung cũng ung dung, chủ yếu vẫn là nhìn xem dạy môn nào, dạy khối nào.

Giáo viên tiếng anh giống như Lưu Vãn Chiếu lại không phải chủ nhiệm lớp, thực ra nhiệm vụ dạy học vẫn tương đối thoải mái.

Mệt phải nói đến mấy người như cô Vu, vừa phải lên lớp, lại là chủ nhiệm lớp, có thể nói là tốn hết tâm tư vì đám học sinh.

Ngày hôm nay Lưu Vãn Chiếu chỉ có một tiết vào buổi sáng, sau khi dạy xong thì muốn làm gì thì làm, căn bản là không ai quản.

"Được, vậy anh lái xe chậm một chút." Lưu Vãn Chiếu căn dặn một câu, sau khi tuyết trên đường tan, sáng sớm lại đông lại, cho nên mặt đường tương đối trơn trợt.

Sáng sớm Đào Tử đến vườn trẻ đã bị ngã trên đường đi, nhưng mà nàng không khóc, ngược lại còn vui vẻ nửa ngày.

"Anh biết rồi, em đi đi." Hà Tứ Hải liếc mắt nhìn về phía cửa trường học, vừa lúc một vị bảo an nhìn sang nơi này, ý tứ đại khái là bảo hắn không nên dừng xe ở trước cửa trường học.

Hà Tứ Hải chợt nhớ tới lần thứ nhất gặp mặt Lưu Vãn Chiếu.

"Em có phải là đã đánh tiếng với bảo an rằng gặp anh một lần liền đuổi một lần rồi hay không?"

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy sửng sốt một chút, sau đó như nhớ tới cái gì, hờn dỗi mà đánh một cái lên bả vai của Hà Tứ Hải.

Sau đó không chờ Hà Tứ Hải nói chuyện, bỗng nhiên đưa đầu tới, hôn lên mặt của Hà Tứ Hải một hồi.

"Em đi dạy đây." Lúc này mới hào hứng xuống xe.

Nhìn dáng vẻ hưng phấn của Lưu Vãn Chiếu bên ngoài xe, Hà Tứ Hải sờ sờ chỗ được hôn trên gò má, nở nụ cười.

Sau đó quay đầu lại, nhìn Lai Tây đang ngồi xổm ở trên ghế rồi nói: "Một con chó như mày thì nhìn cái gì?"

"Gâu gâu..."

Lai Tây sủa hai tiếng, oan ức bò trở lại một lần nữa.

"Đi rồi, tao sẽ đi tìm chủ nhân giúp mày." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó hắn lái xe đến ven đường, tìm chỗ đỗ xe rồi dừng lại.

"Chủ nhân của mày của phải là ở trong trường học này hay không?" Hà Tứ Hải chỉ chỉ vào cửa lớn trường học.

"Gâu gâu..." Lai Tây nghe vậy sủa vài tiếng, đuôi không ngừng vẫy vẫy.

Thế nhưng Hà Tứ Hải hoàn toàn không rõ nó rốt cuộc có ý gì.

"Phải thì kêu một tiếng, không phải thì kêu hai tiếng." Hà Tứ Hải nói.

Hắn cũng chỉ nói thế, không nghĩ tới Lai Tây dĩ nhiên thật sự kêu một tiếng, xem ra Lai Tây rất có linh tính, có thể nghe hiểu lời nói của Hà Tứ Hải.

Mặc dù biết chủ nhân của nó ở trong trung học số 32, nhưng không biết là học sinh hay là giáo viên.

Nhưng mà từ nguyện vọng của Lai Tây, có vẻ như khả năng là học sinh lớn hơn. Bởi vì chỉ có người tốt nghiệp rồi đi đến những nơi khác, Lai Tây mới sẽ không tìm được.

"Vậy mày biết nhà chủ nhân ở nơi nào không?" Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút lại hỏi.

"Gâu." Lai Tây lập tức sủa một tiếng.

Sau đó ngoắt ngoắt cái đuôi, chạy về phía trước, Hà Tứ Hải vội vàng đuổi theo.

Nhà của chủ nhân Lai Tây hẳn là không xa, bởi vì trung học Hợp Châu được phân theo khu vực, bình thường đều sẽ không cách trường học quá xa.

Hà Tứ Hải đi theo phía sau Lai Tây một đường hướng về phía trước.

Sáng sớm người đi làm thì đi làm, đến trường thì đến trường, trên đường đã không còn người nào.

"Mày nói xem mày là một con chó, còn là một linh hồn chó, làm sao có thể lạc mất chủ của mình chứ? Lại nói, mày tìm chủ nhân để làm gì? Mày đều chết rồi, tìm được hắn thì có ích lợi gì..."

Hà Tứ Hải vừa đi vừa nói, Lai Tây thỉnh thoảng đáp lại vài tiếng gâu gâu.

Nhưng mà Hà Tứ Hải dần dần mà phát hiện con đường càng đi càng nhìn mắt.

Bởi vì đây là thôn trên đường Nhị Lý mà Hà Tứ Hải từng thuê nhà trước đây.

Thế nhưng này cũng không ngoài ý muốn, lúc trước Hà Tứ Hải chạy đến cửa trung học số 32 để bày sạp cũng là bởi vì cách nhà ở không xa.

Có lẽ đã hơn nửa năm rồi không tới đây, Hà Tứ Hải còn rất hoài niệm.

Nhìn nhà mặt đường cũ kỹ hai bên, nhớ tới trước đây mỗi ngày lái xe điện mang theo Đào Tử đi ngang qua chỗ này.

Tháng ngày tuy rằng hơi khổ, thế nhưng vẫn là rất thoải mái, đặc biệt là Đào Tử, lần đầu lên thành phố với hán, mỗi buổi sáng đều là vừa hát vừa đi đến công trường cùng hắn.

"Gâu gâu..."

Lai Tây kêu hai tiếng, Hà Tứ Hải phản ứng lại, vội vàng đuổi theo nó.

Lai Tây mang theo Hà Tứ Hải đi lung tung ở trong thôn, Hà Tứ Hải đều có chút bị làm cho hôn mê.

Tuy rằng đã ở đây một quãng thời gian, thế nhưng thôn trong đường Nhị Lý vẫn tương đối lớn, Hà Tứ Hải cũng không thể nhớ hết các hẻm nhỏ được.

Đúng lúc này, Lai Tây bỗng nhiên dừng lại, sủa inh ỏi vào trong một cái hẻm nhỏ.

"Ồ, nhà chủ nhân mày ở chỗ này sao?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Nhưng mà Lai Tây không hề trả lời, mà là nằm trên mặt đất phát ra tiếng ô ô, vẻ mặt hung tợn, bộ dáng muốn tấn công.

"Chó ngốc, kêu la cái gì thế?" Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ trong ngõ hẻm.

Lai Tây lập tức cong đuôi trốn ở phía sau Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải:...

Vừa nãy còn hung tợn như vậy, không nghĩ tới giờ lại sợ hãi như thế.

Hà Tứ Hải nhìn lại theo giọng nói, một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi xuất hiện ở trong ngõ hẻm.

Hắn nhìn thấy Hà Tứ Hải thì sửng sốt một chút.

Sau đó mặt giãn ra, để lộ một nụ cười mừng rỡ.

"Con chó ngốc này, cũng có lúc không ngốc sao?" Hắn vui vẻ nói.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment