Người trung niên mặc một thân trường bào màu lam, trước ngực còn thêu chữ Tiểu Kiều.
Trên đầu và trên áo choàng hắn đều dính đầy bột mì màu trắng, hình tượng có chút lôi thôi.
Da dẻ ngăm đen, gương mặt có chút già nua, nhưng tướng mạo lại vô cùng chất phác.
Là dáng vẻ của một người Đại Hạ rất bình thường, cũng không có gì đặc biệt.
Thậm chí là cách ăn mặc của hắn, Hà Tứ Hải đều gặp qua không ít người tương tự, người bán thức ăn ở chợ, tiệm mì, phụ bếp,…, hầu như đều là cách ăn mặc như này.
"Anh biết Lai Tây sao?" Hà Tứ Hải hỏi hắn.
"Ai, đúng thế." Người trung niên nghe vậy thì vội vàng gật gật đầu.
Tiếp theo lại vội vàng nói: "Chào ngài, tiếp dẫn đại nhân."
Khắp gương mặt đều là nụ cười lấy lòng, nhìn qua có chút thấp hèn.
"Anh không cần như vậy, dẫn độ linh hồn là chức trách của tôi. Nếu như anh nhìn thấy tôi thì đó là cơ duyên của anh, Anh có tâm nguyện gì chưa hoàn thành thì có thể nói với tôi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Người đàn ông trung niên giống như là không có nghe lọt tai lời nói của Hà Tứ Hải, lại liên tiếp cảm ơn.
Thế nhưng Hà Tứ Hải không nói thêm gì nữa, mà là nói: "Anh nói một chút về bản thân mình đi, có tâm nguyện gì chưa hoàn thành?"
"Cái này... Tiếp dẫn đại nhân, tôi... Tôi không có đồ gì có thể đưa cho ngài làm thù lao cả." Người đàn ông trung niên xoa xoa lòng bàn tay, mặt đầy ngượng ngùng và lúng túng.
"Như vậy sao, đúng rồi, anh biết chủ nhân của Lai Tây không?" Hà Tứ Hải hỏi.
Hà Tứ Hải chỉ vào Lai Tây đang yên lặng nằm ở bên cạnh.
Người đàn ông trung niên vội vàng gật gật đầu.
"Có biết, đây là chó của tiểu Trần, trước đây tiểu Trần thường xuyên dẫn nó đến trong cửa hàng của tôi ăn sáng."
"Như vậy đi, anh nói tin tức của chủ nhân nó cho tôi, xem như là thù lao hoàn thành tâm nguyện của anh. Anh nhìn xem có được hay không?" Hà Tứ Hải nói.
"Không được, không được." Người đàn ông trung niên nghe vậy thì đỏ mặt, liên tục xua tay.
"Vì sao không được?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.
"Bởi vì... Bởi vì tâm nguyện có chút... Có chút..." Hai tay của người đàn ông trung niên có loại cảm giác như không có chỗ đặt, không ngừng chà xát, rồi xoa xoa sau gáy, một mặt lúng túng.
Hắn nói như vậy, Hà Tứ Hải lại càng thêm tò mò rồi.
"Có chút gì?"
"Có chút quá đáng." Người đàn ông trung niên nói.
"Há, có quá đáng hay không, anh nói trước cho tôi nghe một chút, Nếu không làm sao anh biết, tôi sẽ không đáp ứng anh đây?"
"Được... được, tiếp dẫn đại nhân." Người đàn ông trung niên nghe vậy liền vội vàng.
Thì ra người đàn ông trung niên tên là Tống Thế Hâm, vốn là người bán bánh bao ở trên đường Nhị Lý.
Mà vị trí bên phải ngõ nhỏ hiện tại chính là nhà của hắn.
"Buổi sáng hôm đó, trong cửa hàng không có chuyện làm ăn gì, thế là tôi liền đóng cửa tiệm, chuẩn bị đến chợ lớn một chuyến. Bởi vì một tuần trước tôi đã đặt mấy cái lồng hấp ở chợ lớn, chuẩn bị đi lấy chúng nó trở về."
"Ngày hôm đó đúng là xui xẻo, lúc đi ngang qua cửa trung học số 32 thì gặp phải một chiếc xe mất khống chế, đụng vào tôi."
Tống Thế Hâm nói xong thì chỉ về phía Lai Tây nằm ở bên cạnh rồi nói: "Con chó ngốc này lúc đó còn lao ra muốn cứu tôi, không nghĩ tới lại cùng bị đụng chết với tôi luôn."
Tống Thế Hâm nói xong, ngồi xổm người xuống, xoa xoa đầu của Lai Tây.
"Gâu... Gâu gâu..." Lai Tây kêu một tiếng nhìn như rất hung ác, thế nhưng mà cũng không có đứng lên.
"Ngài nói xem một con chó như nó, chết cũng đã chết rồi, chờ nó chủ nhân thì có ích lợi gì? Chủ nhân của nó lại không nhìn thấy nó, ngài nói xem nó có phải là rất ngốc hay không, là một con chó ngốc."
Con mắt của Tống Thế Hâm đã đỏ ngầu, nhưng hắn mới chỉ nói chuyện của Lai Tây mà không phải là chuyện của mình.
Hà Tứ Hải không nói chuyện, lẳng lặng chờ đợi hắn tiếp tục nói.
Quả nhiên Tống Thế Hâm rất nhanh đã tiếp tục nói rồi.
"Tôi chết rồi thực ra cũng không có gì ghê gớm, một người lưu manh, không ràng buộc. Người mà tôi cảm thấy có lỗi duy nhất chính là mẹ của tôi. Nàng lớn tuổi rồi, thân thể cũng không tốt lắm, dù như vậy nhưng trước đó vẫn luôn giúp đỡ bận bịu chuyện trong cửa hàng..." Tống Thế Hâm có chút nghẹn ngào.
"Mẹ anh chỉ có một đứa con trai là anh sao?"
Nhìn Tống Thế Hâm cũng mới khoảng ba mươi tuổi, nếu như trong nhà chỉ có một mình hắn thì tuổi tác của mẹ hắn hẳn là không quá lớn mới đúng.
Quả nhiên Tống Thế Hâm lắc lắc đầu.
"Tôi còn có hai người anh." Tống Thế Hâm cúi đầu nói.
Thế nhưng Hà Tứ Hải cũng hiểu được hắn có ý gì, trên thế giới này xưa nay cũng có không ít sói mắt trắng.
"Tôi là bị xe đụng chết, chủ xe cũng là người có tiền, bồi thường cho mẹ tôi không ít tiền, cho nên mấy năm trước, anh cả và anh hai tôi đối xử với mẹ cũng coi như không tệ. Nhưng mà sau khi bọn họ lừa hết tiền tới tay liền không quan tâm đến mẹ của tôi nữa..." Tống Thế Hâm nói xong, ánh mắt nhìn về phía đường rãnh bên phải vách tường.
Đó là nhà của hắn, trong nhà có mẹ của hắn.
"Cho nên, tiếp dẫn đại nhân, tâm nguyện của tôi là muốn... là muốn..."
"Là muốn có người chăm sóc mẹ anh sao?" Hà Tứ Hải hỏi.
Tống Thế Hâm nghe vậy, vội vàng lắc lắc đầu, tiếp theo lại gật đầu một cái.
"Tôi muốn đưa nàng vào viện dưỡng lão, nhưng mà như này sẽ tốn không ít tiền."
Tống Thế Hâm xoa xoa tay, mặt lúng túng, ánh mắt nhìn về phía bên cạnh, căn bản không dám nhìn thẳng Hà Tứ Hải.
Thấy dáng vẻ này của hắn, trong lòng của Hà Tứ Hải rất cảm động.
Người hơn ba mươi tuổi, nhìn dáng dấp của hắn hẳn là người đã trải qua không ít chuyện.
Thế nhưng vẫn có thể duy trì được sự đơn thuần, loại người này thật thực sự là rất hiếm thấy.
"Nếu như là bởi vì vấn đề tiền thì anh không cần lo lắng, vấn đề này rất dễ giải quyết." Hà Tứ Hải nói.
"Muốn... không ít tiền." Tống Thế Hâm thật sự giống như đang sợ Hà Tứ Hải không biết, lại cường điệu thêm lần nữa.
"Tôi vẫn có thể bỏ nổi chút tiền này." Hà Tứ Hải cười nói.
"Cảm ơn, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn." Tống Thế Hâm vô cùng cảm kích, quỳ xuống đất muốn dập đầu cho Hà Tứ Hải.
"Được rồi, đừng như vậy, tôi nhận tâm nguyện của anh." Hà Tứ Hải đỡ hắn dậy rồi nói.
"Nhưng mà, như vậy anh cam tâm sao? Tiền bồi thường của anh hẳn là đủ cho mẹ anh vào viện dưỡng lão đúng chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Ai, không cam tâm thì có biện pháp gì, lỗ tai của mẹ tôi mềm, lão đại và lão nhị nói tốt ở bên tai nàng, nàng liền quên mất quá khứ của bọn họ..."
Tống Thế Hâm vô cùng bất đắc dĩ.
"Nếu như vậy thì giao cho tôi làm đi." Hà Tứ Hải nói.
"Cảm ơn, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Tống Thế Hâm lại cảm kích lần nữa.
Nhưng mà hắn rất nhanh lại thấy do dự: "Tiếp dẫn đại nhân, ngài chuẩn bị trừng phạt bọn họ như thế nào?"
"Bọn họ đối với mẹ anh như vậy, anh còn lo lắng cho bọn họ?" Hà Tứ Hải như cười mà không phải cười.
"Ai ~" Tống Thế Hâm thở dài thật sâu.
"Bọn họ dù sao cũng là anh trai của tôi, nhớ tới khi còn bé, bọn họ vẫn rất tốt, khi đó trong nhà nghèo, đều là hai anh trai chăm sóc tôi, làm người không thể quên cội nguồn. Hơn nữa… tuổi của mấy đứa cháu trai cháu gái của tôi cũng không lớn. Nếu như bọn họ xảy ra chuyện gì thì mấy đứa nhỏ sẽ phải trải qua cuộc sống khó khăn." Tống Thế Hâm cúi đầu nhỏ giọng nói.
Sau khi nói xong, hắn ngẩng đầu lên nhìn về phía Hà Tứ Hải.
Con mắt đỏ ngầu mà hỏi: "Tôi có phải là rất ngu hay không?"
Không chờ Hà Tứ Hải trả lời, hắn lại cúi đầu nhìn về phía Lai Tây bên cạnh rồi cười nói.
"Chó ngốc."
------
Dịch: MBMH Translate