"Tiền của anh thì đương nhiên phải do anh đi đòi về rồi." Hà Tứ Hải nói.
"Tôi đi đòi về?" Tống Thế Hâm nghe vậy thì hơi kinh ngạc.
"Có vấn đề gì không?"
"Nhưng mà... Nhưng mà tiếp dẫn đại nhân, tôi là quỷ, bọn họ không nhìn thấy tôi."
“Anh đây không cần lo lắng, tôi đương nhiên có biện pháp khiến cho bọn họ thấy được anh."
Tống Thế Hâm nghe vậy lúc này mới phản ứng được, người đứng ở trước mặt hắn chính là thần tiên.
Thần tiên đương nhiên có biện pháp của thần tiên, thế là lộ ra một cái nụ cười thật thà, nói: "Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân."
Thế nhưng tiếp theo lại lộ ra vẻ lúng túng, nói: "Nhưng mà, tôi thật sự không có món đồ gì có thể giao cho ngài làm thù lao."
"Tôi không phải đã nói rồi sao? Anh nói cho tôi tin tức về chủ nhân của Lai Tây xem như là thù lao cho tôi."
"Không được, không được, chút chuyện nhỏ này, làm sao có thể... Làm sao có thể..." Tống Thế Hâm vội nói, chính mình cũng không nói nổi rồi.
"Vậy anh biết làm gì không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Tôi ngoại trừ biết làm chút món ăn bằng bột mì ra thì cũng không có bản lĩnh gì khác." Tống Thế Hâm gãi gãi sau đầu, có chút ngượng ngùng nói.
"Vậy thì dùng kỹ năng làm thức ăn từ bột mì làm thù lao đi." Hà Tứ Hải nói.
"Có thể không?" Tống Thế Hâm nghe vậy thì vô cùng vui mừng.
"Đương nhiên là có thể, nhưng mà anh phải nói tin tức về chủ nhân của Lai Tây cho tôi mới được." Hà Tứ Hải nói.
"Đương nhiên, đương nhiên." Tống Thế Hâm vội vàng nói.
"Lai Tây là chó nuôi trong nhà của Trần Thế Huân."
Tống Thế Hâm nói xong, chỉ về phía sâu trong ngõ nhỏ, đi xuyên qua ngõ hẻm này là có thể đến nhà của Trần Thế Huân.
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh, khó trách Lai Tây lại chạy qua bên này.
"Lai Tây là con chó mà Trần Thế Huân ôm về từ nhà bạn, khi đó vẫn còn là một con chó con, chủ yếu là để làm bạn cùng với con trai Trần Văn Hiên của hắn."
"Tiểu Trần thường xuyên mang nó đi dạo ở trong thôn, tới chỗ nào đều mang theo nó, cho dù tiểu Trần lên cấp 2, mỗi ngày Lai Tây đều sẽ đi đến trường học cùng hắn, sau đó sẽ trở về..."
"Nhà chúng tôi cách nhau không xa, cộng với trước khi tiểu Trần đi học trên căn bản đều sẽ đến cửa hàng tôi ăn sáng, cho nên tôi cũng rất quen thuộc với Lai Tây."
"Rất nhiều người đều nói Lai Tây có linh tính, tôi thấy đúng vậy thật. Nếu không lúc trước tại sao nó lại muốn cứu tôi chứ, đáng tiếc..." Tống Thế Hâm xoa xoa đầu Lai Tây.
"Cho nên tiểu Trần đã tốt nghiệp cấp 2 rồi?"
"Sợ là đã lên đại học rồi, nhưng mà nhà bọn họ đã chuyển đi. Tôi cũng không biết chuyện cụ thể." Tống Thế Hâm nói.
"Vậy anh biết nhà bọn họ đã chuyển đến nơi nào không?" Hà Tứ Hải hỏi.
"Chuyện này thì tôi có biết, nghe nói là đi Kim Lăng." Tống Thế Hâm nói.
"Kim Lăng?" Hà Tứ Hải nghe vậy thì có chút hoảng hốt, một gương mặt vừa quen thuộc vừa xa lạ lóe qua trong đầu hắn.
"Kim Lăng sao?" Hà Tứ Hải lẩm bẩm.
"Đúng vậy, Kim Lăng, nghe nói cô của tiểu Trần làm ăn ở Kim Lăng, hình như còn rất lớn, cho nên một nhà tiểu Trần đều đến Kim Lăng rồi, kết phường làm ăn với cô hắn." Tống Thế Hâm nói.
Đương nhiên đây đều là lời truyền miệng của hàng xóm, cụ thể có phải là thật hay không thì cũng không ai biết.
Nhưng mà đối với Hà Tứ Hải mà nói, những thứ này đều không quan trọng.
Biết là học sinh trung học số 32, lại biết họ tên, để Đinh Mẫn giúp một chút là có thể tìm được một cách dễ dàng.
"Được thôi, xem ra tôi phải đi đến Kim Lăng một chút." Hà Tứ Hải lẩm bẩm.
"Nhưng mà, tiếp dẫn đại nhân, ngài cũng có thể giúp chó hoàn thành tâm nguyện sao? Vậy nó lấy cái gì làm thù lao cho ngài?" Tống Thế Hâm gãi đầu, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Hà Tứ Hải: "..."
Thấy sắc mặt của Hà Tứ Hải hơi khó coi, Tống Thế Hâm mới phản ứng lại, có chút khủng hoảng nói: "Xin lỗi, là tôi lắm miệng rồi."
"Chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi. Được rồi, tôi đi về trước, tôi sẽ sắp xếp chuyện của anh. Anh hẳn phải biết làm thế nào để tìm được tôi đúng không?"
"Đúng, đúng, tôi biết, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Tống Thế Hâm nghe vậy vội vàng nói.
Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng nước.
Hà Tứ Hải đi theo âm thanh ra khỏi ngõ nhỏ.
Liền thấy trước căn nhà bên tay phải có một lão giả tóc hoa râm, mặt đầy nếp nhăn, đang ngồi xổm rửa rau ở trước vòi nước.
Bởi vì không nỡ dùng nước, cho nên dùng chậu để rửa.
"Những lá rau này đều là nhặt được từ chợ bán thức ăn, mẹ đã thật nhiều ngày không ăn thịt rồi." Tống Thế Hâm ở bên cạnh nghẹn ngào nói.
"Xin hỏi cậu tìm ai thế?" Đúng lúc này, bà lão nhận ra ánh nhìn của Hà Tứ Hải liền nghi hoặc mà nhìn sang.
"Không có chuyện gì, chỉ là đi ngang qua nơi này." Hà Tứ Hải thuận miệng nói.
Bà lãp nghe vậy không nói nữa, mà là cúi đầu tiếp tục rửa rau.
Hà Tứ Hải suy nghĩ một chút rồi mở miệng hỏi: "Bà à, có thể hỏi thăm một chút chuyện không?"
"Hỏi thăm chuyện sao? Một bà già như tôi làm sao biết được chuyện gì đây?" Bà lão đứng dậy, lau lau nước trên tay vào trên tạp dề.
"Tôi muốn hỏi một chút, nhà của Trần Thế Huân ở ngõ nhỏ phía sau đã chuyển đi nơi nào rồi?"
"Trần Thế Huân?" Bà lão nghe vậy thì một mặt mờ mịt.
Hà Tứ Hải không khỏi mà nhìn về phía Tống Thế Hâm bên cạnh.
------
Dịch: MBMH Translate