Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 579 - Chương 579: Kim Lăng.(2)

Chương 579: Kim Lăng.(2) Chương 579: Kim Lăng.(2)

"Ngài nói Trần Man Tử." Tống Thế Hâm ở bên cạnh nhỏ giọng nói, giống như sợ nói lớn tiếng sẽ bị mẹ mình nghe thấy vậy.

"Chính là Trần Man Tử." Hà Tứ Hải liền nói.

"Cậu nói Trần Man Tử à, nhà bọn họ chuyển tới Kim Lăng rồi, cậu là gì của hắn thế?" Bà lão nghe vậy chợt nói.

"Tôi là bạn của…con trai Trần Man Tử..., đã nhiều năm không thấy, lần này đi ngang qua nơi này vừa lúc muốn gặp một chút."

"Há, cậu nhất định là bạn học của tiểu Trần đúng chứ?" Bà lão lộ ra vẻ bừng tỉnh.

"Đúng, là bạn học của hắn." Hà Tứ Hải vội vàng nói.

"Tiểu Trần là một đứa nhỏ rất tốt, trước đây thường xuyên đến cửa hàng chúng tôi ăn sáng." Bà lão lẩm bẩm.

"Mẹ anh họ gì?" Hà Tứ Hải nhỏ giọng hỏi.

"Họ Phùng, tên là Phùng Liên Hương." Tống Thế Hâm vội vàng nói.

"Vậy bà nhất định là bà Phùng đúng không." Hà Tứ Hải bày ra dáng vẻ bỗng nhiên tỉnh ngộ.

"Ồ, cậu biết tôi?" Phùng Liên Hương lộ ra vẻ mặt nghi hoặc.

"Cháu nghe tiểu Trần nói, đúng rồi..."

Hà Tứ Hải đưa tay sờ sờ ở trên người, vốn là muốn lưu lại một ít tiền, nhưng lại phát hiện trên người không có một xu tiền mặt nào, bởi vì mua đồ đều là dùng điện thoại di động trả tiền. Đúng là có chút lúng túng.

"Tiểu Trần còn nhớ tôi sao." Phùng Liên Hương nghe vậy thì lộ ra nụ cười vui vẻ.

Trong lời nói dối này có trăm ngàn chỗ hở, thế nhưng Phùng Liên Hương lớn tuổi rồi, cũng không nghĩ được nhiều như thế.

Hà Tứ Hải vốn muốn nói có quen biết với Tống Thế Hâm, nhưng mà sợ nhắc đến sẽ gợi nên ký ức thương tâm của nàng, cho nên mới nói quanh co.

"Bà Phùng, bà cứ bận bịu, cháu đi trước." Hà Tứ Hải nói.

"Được, cậu cứ bận chuyện của mình đi." Phùng Liên Hương nghe vậy ngồi xổm xuống rồi tiếp tục rửa rau.

Hà Tứ Hải xoay người rời đi, Tống Thế Hâm nhìn Hà Tứ Hải một chút, lại nhìn mẹ mình một chút, cuối cùng không có đuổi theo Hà Tứ Hải, mà là ngồi xổm xuống bên cạnh mẹ mình.

Hà Tứ Hải nhớ lúc vừa tới đây, nhìn thấy trong thôn có bán món kho.

Quả nhiên, hắn nhớ không sai, xuyên qua mấy cái ngõ nhỏ đã nhìn thấy một cửa hàng bán món kho.

Hà Tứ Hải đi vào, mua một phần vịt kho, lại mua một ít rau.

Hắn không mua các loại thịt khác là bởi vì Phùng Liên Hương không nhất định sẽ ăn được.

Tống Thế Hâm nhìn thấy Hà Tứ Hải trở về thì có chút giật mình.

"Bà Phùng, cháu mua cho bà chút món kho, cũng không biết bà thích ăn cái gì nên tùy tiện mua một ít." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ, vì sao lại mua món kho cho bà?" Phùng Liên Hương có chút giật mình hỏi.

"Cháu nghe tiểu Trần nhắc đến bà rất nhiều lần, khi đó bà nội đối với hắn rất tốt. Hắn từng nói nếu như gặp lại bà thì phải cố gắng cảm ơn bà." Hà Tứ Hải nói.

"Có sao?" Phùng Liên Hương rất là nghi hoặc, nàng hoàn toàn không nhớ ra được nữa, thế nhưng đúng là rất quen thuộc với tiểu Trần.

"Khả năng là bà già rồi, không nhớ được những chuyện này nữa." Phùng Liên Hương nói.

"Bà không nhớ cũng không sao cả, tiểu Trần nhớ là được." Hà Tứ Hải nói xong liền đặt đồ trong tay xuống trên đất.

"Cháu đi trước đây." Hà Tứ Hải nói xong, sau đó xoay người rời đi.

"Ồ, tiểu tử, cháu chờ một chút..."

Nhưng mà người đã đi xa rồi.

Nhưng Tống Thế Hâm lại đuổi theo.

"Cô Tiểu Lưu, lúc nào mới mời chúng tôi ăn kẹo mừng đây?"

Lưu Vãn Chiếu mới đi ra từ phòng học đã gặp phải giáo viên Cao dạy lịch sử khối ba.

Quả nhiên, từ sau khi cô Vu và cô Lý nhìn thấy Hà Tứ Hải vào chiều hôm qua, hiện tại trên căn bản toàn trường đều biết Lưu Vãn Chiếu có một người bạn trai tuổi còn trẻ mà lại có tiền.

Nhìn Lưu Vãn Chiếu vội vã trở về văn phòng, giáo viên Cao bắt đầu cười ha hả,

Lưu Vãn Chiếu đỏ mặt, đi tới bàn làm việc của mình, ra vẻ tức giận nói với cô Vu và cô Lý: "Các người làm sao lại đi nói cho tất cả giáo viên khác thế?"

"Đây là chuyện gì lén lút sao?" Cô Vu hỏi với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Không phải, quang minh chính đại, đường đường chính chính." Cô Lý trả lời với vẻ mặt nghiêm túc.

"Đây là chuyện không thể nói với người khác sao?" Cô Vu hỏi lần nữa.

"Không phải, tình yêu nam nữ, chuyện thường tình." Cô Lý lại trả lời lần nữa.

"Cho nên, vì sao không thể nói đây?" Cô Vu hỏi.

"Đúng rồi, vì sao không thể nói đây?" Cô Lý giang hai tay, vẻ mặt đầy sự nghi hoặc.

Lưu Vãn Chiếu:...

"Hai người các người... Hai người..." Lưu Vãn Chiếu không biết nên nói cái gì cho phải.

"Cô Tiểu Lưu chuẩn bị lúc nào thì bàn chuyện cưới hỏi thế?" Lúc này bên cạnh có các giáo viên khác nghe thấy bọn họ nói chuyện liền ngẩng đầu lên hỏi.

Lưu Vãn Chiếu bất đắc dĩ thở dài một tiếng, đây đã không biết là lần thứ mấy trong ngày hôm nay rồi.

"Cô Vương, hiện tại vẫn không có ý định này, không vội." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Đúng, không vội, không vội..." Cô Vu và Lý bên cạnh cười quái dị.

Bởi vì bạn trai của Lưu Vãn Chiếu mới mười chín tuổi, đương nhiên là không vội rồi.

Đương nhiên, hai cô gái cũng không phải cái gì đều nói ra, ví dụ như chuyện Hà Tứ Hải chỉ có mười chín tuổi, các nàng cũng không nói với người khác.

Lưu Vãn Chiếu liếc các nàng một cái, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về.

"Ai ~, cô tiểu Lưu có bạn trai liền quên bạn bè, buổi trưa tôi lại phải đi ăn cơm một mình rồi." Cô Vu cố ý thở dài nói.

Lưu Vãn Chiếu yên lặng thu dọn đồ đạc, không tiếp lời nàng. Tuy rằng buổi chiều nàng không có tiết, thế nhưng nàng còn phải soạn bài, hiện tại trở về sớm, nàng chỉ có thể làm vào buổi tối ở nhà.

Cô Vu thấy Lưu Vãn Chiếu không tiếp lời, thế là quay sang nói với cô Lý bên cạnh: "Cô Lý, nếu không, buổi trưa cô đi ăn cơm cùng với tôi đi."

Cô Lý nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Cô mời khách sao."

"Ồ, vì sao tôi phải mời mà không phải là cô?"

"Có thể, tôi mời —— cô trả tiền."

Cô Vu: "..."

"Hai vị, các ngươi chậm rãi nói chuyện. Tôi đi trước đây, tạm biệt." Lưu Vãn Chiếu cầm lấy túi xách, cắt ngang hai cô giáo đang còn đấu võ mồm.

Nhưng mà cô Vu và cô Lý còn không thèm quay đầu, hai người đang tranh cãi xem ai sẽ trả tiền cơm trưa.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment