Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 580 - Chương 580: Ngày Đông.

Chương 580: Ngày Đông. Chương 580: Ngày Đông.

Lưu Vãn Chiếu mới mặc kệ các nàng buổi trưa ăn cái gì, nàng đã nghĩ ra nàng buổi trưa ăn gì rồi.

Quả nhiên, chờ nàng đi đến ngoài cửa trường, đã thấy Hà Tứ Hải đứng ở ven đường rồi.

Lưu Vãn Chiếu vội vàng đi tới.

"Làm sao không chờ em ở trên xe, bên ngoài lạnh lắm." Lưu Vãn Chiếu ngoài miệng oán giận.

"Không có chuyện gì, gió lạnh thổi qua não người sẽ càng tỉnh táo hơn một chút." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu đưa tay nắm lấy tay Hà Tứ Hải, chuẩn bị che lại, nhưng ngờ phát hiện, tay của hắn ấm áp, không lạnh chút nào.

"Đồ ngốc."

Hà Tứ Hải gõ nhẹ một cái trên đầu nàng.

Lưu Vãn Chiếu có chút bừng tỉnh, nàng lúc này mới phản ứng được, bản thân nàng đều không lạnh, Hà Tứ Hải làm sao sẽ lạnh được.

Từ sau khi nàng buộc lông chim này làm dây chuyền rồi đeo vào trước ngực, nàng luôn cảm thấy có một cỗ cảm giác ấm áp từ trước ngực khuếch tán ra toàn thân.

Cho nên trong thời tiết rét lạnh như này vẫn có một loại cảm giác ấm áp như xuân.

"Đi thôi, lên xe."

Hà Tứ Hải mở cửa xe rồi bảo nàng đi lên, nhìn trong tay nàng còn mang theo một cái túi thì tò mò hỏi: "Đây là cái gì thế?"

"Giáo án, vốn là chuẩn bị buổi chiều soạn bài, hiện tại chỉ có thể để đêm về nhà làm." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Như vậy à... Vậy anh có phải là quấy rầy công việc của em rồi hay không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Không có." Lưu Vãn Chiếu nghe vậy lập tức nói.

Chờ nói xong, phát hiện không đúng, quay đầu quả nhiên thấy Hà Tứ Hải đang nhếch miệng nở nụ cười nhàn nhạt.

"Cái tên nhà anh, đúng là đồ xấu xa." Lưu Vãn Chiếu hờn dỗi nói.

"Ha ha ~" Hà Tứ Hải không che giấu nữa, cười lớn lên.

Trên thực tế hai người quen biết nhau đều bắt đầu từ "Xấu".

Lần thứ nhất bày sạp ở cửa trường học, Lưu Vãn Chiếu đã cảm thấy hắn không phải người tốt lành gì.

Lần thứ hai bày sạp ở đường Tam Tường, cũng không có ấn tượng gì tốt.

Sau đó thì càng không cần phải nói rồi, nàng khi đó thậm chí còn nghĩ, trên thế giới làm sao lại có người như vậy chứ?

Quả thực chính là một tên lừa đảo siêu cấp, đại lừa gạt, mỗi ngày đều không ngừng nói dối liên miên, không một câu nào là thật, nói cho khách hàng cảm thấy choáng váng đầu óc, ngay cả nàng đều bị "Lừa" nhiều lần.

Nhưng mà dần dần ngay cả tim của nàng đều bị hắn "Lừa" đi rồi.

"Buổi trưa em muốn ăn cái gì?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Lẩu." Lưu Vãn Chiếu nói ra đáp án đã nghĩ kỹ từ lâu.

Trời tuyết rơi đương nhiên phải ăn lẩu mới hợp.

"Vậy sao? Vậy chúng ta buổi trưa đi ăn lẩu, em biết quán nào ngon không?" Hà Tứ Hải vừa khởi động xe vừa hỏi.

"Đương nhiên, sau khi chúng ta ăn cơm xong rồi đi dạo phố có được hay không?" Lưu Vãn Chiếu bày ra dáng vẻ cầu xin.

"Đương nhiên là có thể." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó đạp cần ga, trực tiếp xông ra ngoài.

"Đúng rồi, hai ngày nữa anh phải đi Kim Lăng một chuyến, em có muốn đi cùng anh không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Kim Lăng?"

"Đúng vậy, em có rảnh không?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Có thể, Kim Lăng lại không xa, thời gian hai ngày đủ chứ?" Lưu Vãn Chiếu hỏi.

"Hẳn là gần như, đến lúc đó anh sẽ đi vòng vòng một chút. Đúng rồi, em đã từng đi Kim Lăng hay chưa?"

"Đương nhiên là đi rồi, gần như thế." Lưu Vãn Chiếu nói với vẻ đương nhiên.

Nhưng mà Hà Tứ Hải chưa từng đi, đừng nói là Kim Lăng, ngay cả Hợp Châu còn không đi hết, đương nhiên đó là quá khứ.

Lưu Vãn Chiếu không hỏi Hà Tứ Hải đi Kim Lăng là vì chuyện gì.

Thế nhưng Hà Tứ Hải chắc chắn là có chuyện cần làm.

Buổi trưa hắn và Lưu Vãn Chiếu ăn lẩu ở bên ngoài, sau đó lại đi dạo phố.

Chủ yếu đều là mua quần áo cho Hà Tứ Hải.

Hà Tứ Hải thực sự là không quá chú ý về mấy chuyện như ăn mặc, một bộ quần áo đã có thể mặc được rất lâu.

Chuyện này đại khái có liên quan đến hoàn cảnh sống của hắn khi còn bé, chỉ cần còn có thể mặc thì tại sao phải thay đổi chứ?

Nhưng mà từ sau khi ở chung với Lưu Vãn Chiếu, nàng lại tương đối chú trọng những thứ này. Ai mà không muốn bạn trai mình sạch sẽ lại đẹp trai chứ.

Chờ ăn cơm xong, lái xe về nhà, Hà Tứ Hải đột nhiên nói: "Gần đây nếu như rảnh rỗi thì cùng anh về quê thăm bà nội một chút đi."

"Bà nội... Ngao... Nha, được."

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy đầu tiên là sửng sốt một chút, tiếp theo mới phản ứng được.

Ngày hôm nay nhìn thấy Phùng Liên Hương, khiến cho Hà Tứ Hải nhớ tới người bà vẫn luôn nhớ hắn mỗi ngày kia.

Đúng lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy tiếng cười của bọn nhỏ.

Hắn nhìn về phía ngoài xe, liền thấy bọn nhóc Đào Tử đang chơi cầu tuyết ở bên bờ hồ Kim Hoa.

Huyên Huyên thỉnh thoảng còn nhặt đá rồi ném về phía trong hồ, phát ra tiếng đông đông.

"Trời lạnh như thế này, mấy con lợn nhỏ vẫn không chịu về nhà à, ở đây chịu lạnh sao?" Hà Tứ Hải cảm thấy cạn lời rồi.

Bốn phía hồ Kim Hoa không có che chắn, gió thổi vù vù, cộng với lúc nãy có một trận tuyết lớn, cảm giác vô cùng ướt lạnh.

"Không có chuyện gì, bọn nhỏ chạy nhảy, tất nhiên sẽ không thể lạnh." Lưu Vãn Chiếu nói.

"Anh là sợ dì sẽ bị đông lạnh mất." Hà Tứ Hải ra hiệu nàng nhìn về phía bên cạnh.

Liền thấy Tôn Nhạc Dao đứng ở một bên, rút tay rụt cổ, dậm chân qua lại.

Hà Tứ Hải dừng xe lại rồi đi xuống xe cùng với Lưu Vãn Chiếu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment