Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 581 - Chương 581: Đứa Nhỏ Ngốc Nghếch.

Chương 581: Đứa Nhỏ Ngốc Nghếch. Chương 581: Đứa Nhỏ Ngốc Nghếch.

"Dì à." Hà Tứ Hải gọi một tiếng, vội vàng đi tới.

"Tứ Hải, các cháu đã về rồi."

Tôn Nhạc Dao đặt tay ở trước mặt hà hơi một cái một đạo sương trắng bay lên.

"Dì, trời lạnh như thế này, không nên để cho các nàng chơi ở bên ngoài." Hà Tứ Hải đi tới có chút oán giận.

"Không sao, chạy nhảy sẽ không lạnh rồi nữa. Dì thật ra lo lắng bọn nhỏ chơi vui quá, chảy nhiều mồ hôi sẽ cảm lạnh." Tôn Nhạc Dao dậm chân nói.

"Cháu không phải là lo lắng cho các nàng, là lo lắng cho dì, trời lạnh như thế này." Hà Tứ Hải nói.

Sau đó quay sang nói với Lưu Vãn Chiếu: “Em lái xe mang dì về nhà trước đi, anh trông các nàng cho."

"Vậy thì làm phiền cháu rồi." Tôn Nhạc Dao không có từ chối.

Nàng lớn tuổi rồi, không thể theo kịp sức khỏe của mấy người trẻ tuổi, chỉ đứng chút thôi mà nàng đã cảm thấy đến đau cả xương rồi.

"Không có chuyện gì, phải là vất vả cho dì Tôn mới đúng. Mấy tên nhóc này đúng là không hiểu chuyện một chút nào." Hà Tứ Hải nói xong, thuận tay đưa chiếc chìa khóa xe cho Lưu Vãn Chiếu.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì, thiên tính của trẻ nhỏ là thích vui chơi, cháu đừng nói các nàng." Hà Tứ Hải còn chưa làm gì, Tôn Nhạc Dao đã sốt sắng trước rồi.

"Dì à, cháu biết rồi, dì và Vãn Vãn trở về đi thôi." Hà Tứ Hải nói.

Lưu Vãn Chiếu nghe vậy, vội vàng kéo mẹ mình đi về phía trên bờ sông.

Đến gần con gái, Tôn Nhạc Dao cảm nhận được một cỗ ấm áp truyền đến từ trên người đối phương.

Trong lòng thầm nghĩ hỏa khí của người trẻ tuổi đúng là vượng.

Nhìn Tôn Nhạc Dao và Lưu Vãn Chiếu lên bờ.

Hà Tứ Hải quay đầu lại, nói với mấy đứa nhóc đang chơi đùa cách đó không xa: "Mấy nhóc chuẩn bị lúc nào trở về đây?"

Nghe thấy tiếng của Hà Tứ Hải, ba đứa nhóc lập tức xoay đầu lại.

"Ba ba." Đào Tử mừng rỡ gọi một tiếng, giang hai cánh tay muốn chạy về phía Hà Tứ Hải.

Thế nhưng nàng như chợt nhớ tới cái gì, cúi đầu nhìn về phía quả cầu tuyết bị lăn ở dưới chân.

Sau đó khom lưng cong mông, tiếp tục lăn quả cầu tuyết nhỏ của mình.

"Con còn muốn chơi một hồi." Nàng nói mà không ngẩng đầu lên.

Về phần Uyển Uyển đứng ở bên cạnh thì trực tiếp xoay người, quay lưng lại với Hà Tứ Hải.

Nhưng vào lúc này, một quả cầu tuyết nhỏ bay thẳng đến trước ngực Hà Tứ Hải, cũng may Hà Tứ Hải nhanh tay lẹ mắt, lập tức tiếp được.

"Uyển Uyển..."

"Ông chủ? Cái gì 'Bốn'?" Uyển Uyển nghe vậy xoay người lại, cố gắng làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mà đôi mắt không ngừng chuyển động lung tung kia đã bán đứng nàng từ lâu.

Hà Tứ Hải đưa tay ném trả lại quả cầu tuyết trong tay.

Uyển Uyển lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống.

"Hi hi..."

Quả cầu tuyết nhỏ "piu~" một cái, đập vào trên mông của Huyên Huyên đang ngồi ở phía sau Uyển Uyển.

Bởi vì nàng đang cong mông lên để tìm cục đá ở trong tuyết.

"Ai đập mông em vậy." Nàng nhảy lên, nổi giận đùng đùng.

"Hi hi... Là ông chủ." Uyển Uyển không chút do dự mà bán đứng Hà Tứ Hải.

"Ông chủ xấu xa, xem sự lợi hại của em đây."

Huyên Huyên nghe vậy lập tức gào gào xông về phía Hà Tứ Hải.

"Bên ngoài lạnh như vậy, chúng ta về nhà thôi." Hà Tứ Hải nói.

Huyên Huyên chạy được một nửa lập tức đến rồi thắng gấp một cái, xoay người chạy trở về.

Hà Tứ Hải:...

Hà Tứ Hải khom lưng nắm một đống tuyết, xoa xoa ở trong tay, sau đó lại ném về phía mông của Huyên Huyên.

Thế nhưng lần này Huyên Huyên lại không có phản ứng gì mà là nhanh chóng chạy đến phía sau Đào Tử và Uyển Uyển.

"Các em định lúc nào mới về đây?" Hà Tứ Hải lớn tiếng hỏi.

"Lại chơi một hồi đi mà." Đào Tử lần này cuối cùng đã ngẩng đầu lên mà trả lời Hà Tứ Hải.

Uyển Uyển ở bên cạnh gật đầu liên tục, nàng còn muốn chơi nữa.

"Chơi một hồi là bao lâu? Các em nhìn xem những bạn nhỏ khác đều về nhà rồi."

Hà Tứ Hải chỉ vào bãi cát trống rỗng, chỉ có ba đứa ngốc các nàng là còn chơi đùa ở trong gió lạnh.

"Tại sao các bạn nhỏ khác về nhà thì chúng con sẽ phải về nhà chứ? Cô giáo nói, tất cả bạn nhỏ đều là không giống nhau, không giống nhau mới càng thú vị nha. Con là một bạn nhỏ thú vị." Đào Tử đứng thẳng lưng mà nói.

Xem ra nhà trẻ này còn có chút tác dụng, cũng dạy chút đạo lý.

"Vậy được rồi, các con chơi thêm mười phút nữa có được hay không?" Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.

"Mới không muốn." Hà Tứ Hải vừa mới dứt lời, Đào Tử đã hầm hừ phản đối.

"Vậy con muốn chơi bao lâu?"

"Con muốn chơi 5 phút." Đào Tử lớn tiếng nói.

Hà Tứ Hải: (lll¬ω¬)

Huyên Huyên: (⊙? ⊙)

Uyển Uyển: Hi hi...

"Vậy được, lại chơi thêm 5 phút." Hà Tứ Hải gật đầu, nói như chặt đinh chém sắt.

"Ha ha, cảm ơn ba ba." Đào Tử vui vẻ nói.

Huyên Huyên phía sau nàng cuống lên, kéo nàng lại, lo lắng mà giải thích với nàng, mười lớn hơn năm.

"Ồ ~ nha ~" Đào Tử nghe vậy thì gật đầu rất là nghiêm túc.

"Em thật sự biết sao?" Huyên Huyên biểu thị rất là hoài nghi.

"Em biết nha, mười là hai cái năm, em thông minh lắm đó." Đào Tử đắc ý nói.

"Em biết, nhưng chị còn muốn chơi nhiều một lúc nữa." Huyên Huyên thở dài, giống như mất đi tất cả sức lực.

"Đúng rồi, em chơi 5 phút, có quan hệ gì với chị đâu?" Đào Tử giơ hai tay nâng bầu trời.

Huyên Huyên nghe vậy gãi gãi đầu.

Uyển Uyển ở bên cạnh nhìn thấy, cũng vội vội vàng vàng gãi gãi đầu, cũng không thể lạc hậu nha.

Sau đó vỗ bàn tay nhỏ bé, hưng phấn nói: "Chị lại chơi 5 phút, chị Uyển Uyển chơi 5 phút, chúng ta sẽ có ba lần 5 phút."

"Ừm ~ ừm ~, em thông minh đúng không, em cũng không có kiêu ngạo nha." Đào Tử xoa eo, mặt đắc ý.

"Hi hi..." Uyển Uyển ở bên cạnh phát ra tiếng cười hài lòng.

Sau đó đột nhiên hỏi: "Vậy tại sao không chơi ba cái mười phút?"

Huyên Huyên: ( ̄△ ̄;)

Đào Tử: (. _.)

...

"Ai ~" ở trên đường trở về, Đào Tử than thở, bộ dáng giống như tro nguội.

"Con đây là làm sao thế? Ba không phải cho các con chơi thêm năm... 15 phút rồi à, các con còn không vừa lòng?" Hà Tứ Hải kỳ quái hỏi.

"ε=(′ο`*))) ai "

Đào Tử vẫn thở dài sâu sắc, cảm giác cuộc sống là một vùng tăm tối, nàng là một cái đứa nhóc ngốc nghếch.

"Hi hi... Nấc..." Uyển Uyển vừa sii muốn cười bỗng thắng gấp một cái, kém chút khiến cho mình bị nấc.

Bởi vì Đào Tử đang nhìn nàng như →_→ này, nàng có chút hoảng rồi.

"Thần thần cằn nhằn..."

"Đúng rồi, qua mấy ngày ba dẫn con đi Giang Hữu thăm bà nội." Hà Tứ Hải nói.

"Ồ? Thật sao?" Tâm trạng vừa mới sa sút của Đào Tử lại trở nên vui vẻ.

"Em cũng muốn đi, em cũng muốn đi." Huyên Huyên nghe vậy lập tức hét lên.

Nàng thực ra cũng không rõ bà nội Giang Hữu là ai, thế nhưng đi theo là được rồi.

"Hi hi... em cũng muốn đi." Uyển Uyển ở bên cạnh nhỏ giọng nói.

"Được, biết rồi, các em chú ý nhìn đường kìa." Hà Tứ Hải nhắc nhở.

Vừa mới dứt lời, Đào Tử đã trượt chân, đặt mông ngồi trên mặt đất, Uyển Uyển đang nắm tay nàng cũng bị nàng kéo ngã.

Mà Huyên Huyên nắm tay Uyển Uyển cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Ba đứa nhóc lăn làm một đoàn ở trong tuyết.

"Ha ha..."

Ba đứa nhóc lại vui vẻ không thôi.

Hà Tứ Hải vội vàng xách từng đứa lên.

"Chơi thật vui nha." Đào Tử vui vẻ nói, hai đứa nhóc còn lại lập tức gật đầu phụ họa.

"Chơi vui cái gì, quần áo đều ướt rồi kìa." Hà Tứ Hải tức giận nói.

Bởi vì tuyết đọng đã tan, trên đất còn có chút nước đọng, chỉ là không nhiều mà thôi.

"Ba ba, con yêu ba nha." Đào Tử nghe vậy lập tức nói.

"Biết rồi, biết rồi..."

"Ồ, ba như vậy là không đúng nha, đến, nói theo con, ba cũng yêu con..."

Hà Tứ Hải:...

Tên nhóc này đúng là thiếu đòn mà, muốn đánh mông à.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment