Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 582 - Chương 582: Kiếp Sau Làm Anh Em.

Chương 582: Kiếp Sau Làm Anh Em. Chương 582: Kiếp Sau Làm Anh Em.

Tống Thế Hâm có hai người anh trai, đại ca Tống Thế Miểu, nhị ca Tống Thế Nghiêu.

Cha của Tống Thế Hâm vốn là công nhân xưởng máy kéo tại Hợp Châu.

Trước đó qua đời bởi bệnh tật, cho nên đại ca Tống Thế Miểu liền thay thế chức vị của cha.

Cái này gọi là thay công, là một loại quy tắc ngầm đi qua công ty nhà nước.

Nếu như công chức qua đời bởi tai nạn lao động thì con cái đến tuổi có thể thế chức.

Đương nhiên cha mẹ từ chức rồi nhường vị trí lại cho con cái cũng được.

Về phần sau đó, trên căn bản ngầm thừa nhận quy tắc kế thừa này, không quản nguyên nhân, chỉ cần nhìn quan hệ là được.

Trong quá khứ, công ty nhà nước chính là bát sắt, rất nhiều người đánh vỡ đầu đều muốn chen vào trong, ai lại đồng ý ném đi cái bát sắt này chứ.

Bởi vì Tống Thế Miểu thay thế chức vị của cha khiến cho Tống Thế Nghiêu cảm thấy rất là bất mãn, cho rằng là mẹ bất công, từ đó có khe hở.

Tuy rằng cuối cùng Tống Thế Miểu cũng từ chức, thậm chí là không ở trong xưởng máy kéo từ lâu.

Thế nhưng hai anh em bởi vì chuyện này xảy ra khoảng cách, cộng với ma sát trong cuộc sống, khe hở càng lúc càng lớn, nháo đến cả đời không qua lại với nhau.

Cho nên Tống Thế Nghiêu cho rằng, lúc trước mẹ thiên vị anh cả, vậy hãy để cho anh cả đến dưỡng lão cho nàng.

Thế nhưng lão đại lại không nghĩ như vậy, trước khi thế chức, hắn vốn đang chuẩn bị làm ăn cùng bạn bè, bởi vì thế chức cho nên phải từ bỏ, nhưng kết quả cuối cùng lại bị nghỉ việc.

Cộng với các bạn bè dự định hợp tác làm ăn vào lúc đó đều được phú quý, trong lòng hắn cảm thấy càng ngày càng không thăng bằng.

Mà cũng không biết là xuất phát từ áy náy hay là nguyên nhân gì khác, người mà Phùng Hương Liên đau lòng nhất chính là con thứ hai.

Về phần lão tam Tống Thế Hâm thì chính là người bị nàng bỏ qua.

Đến khi già rồi mới phát hiện, người thành tâm đối với nàng nhất chính là lão tam mà nàng không để tâm nhất.

Cho nên khi Tống Thế Hâm còn sống, cuộc sống của Phùng Hương Liên trải qua cũng không tệ lắm. Nói là giúp đỡ ở trong cửa hàng Tống Thế Hâm, nhưng trên thực tế, chỉ là Tống Thế Hâm phụng dưỡng nàng thôi.

Nhưng mà một trận tai nạn xe cộ, người và người mãi mãi cách nhau như trời với đất. Lão đại hi vọng lão nhị, lão nhị hi vọng lão đại, từ chối lẫn nhau, cuối cùng Phùng Hương Liên chỉ có thể sống một thân một mình ở bên trong nhà cũ.

Nhưng mà nàng đã lớn tuổi rồi, trên tay cũng không có tích trữ, từ lúc còn trẻ đã không có công việc chính thức, đương nhiên cũng không có bảo hiểm dưỡng lão gì cả. Cho nên mỗi tháng nàng chỉ có thể nhận được một trăm tệ tiền phụ cấp cho người cao tuổi.

Về phần phụ cấp khác, trên căn bản cũng là không có, dù sao thì hộ khẩu của nàng là ở thành thị, còn có hai đứa con trai, cũng không phải là người già góa con, đương nhiên là không có nhiều phúc lợi phụ cấp.

Mà một trăm tệ này, nhiều nhất cũng chỉ đủ cho nàng mua ít gạo dầu, cuộc sống đương nhiên là rất kham khổ.

...

Sau khi Hà Tứ Hải đưa Lưu Vãn Chiếu tới trường học, xoay người liền thấy Tống Thế Hâm đang ngồi xổm sờ đầu Lai Tây ở bên cạnh.

"Chó ngốc, nếu như có kiếp sau, mày muốn làm anh em với tao không?"

"Gâu gâu..."

"Mày không muốn? Vậy tao làm anh em với mày cũng được nha."

"Gâu gâu..."

"Này, tao đang nói với mày đó, mày luôn gâu gâu là có ý gì?" Tống Thế Hâm cầm đầu chó của nó rồi hỏi.

"Ô ô..."

Lai Tây bày ra dáng vẻ hung ác, giống như đang nói, ngươi mà nắm nữa thì ta sẽ cắn ngươi.

"Đi thôi, đi làm chuyện của anh đi." Hà Tứ Hải đi tới rồi nói.

"Ai, được, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Tống Thế Hâm vội vàng đứng lên.

"Được rồi, đi thôi, đưa mẹ anh đến viện dưỡng lão trước đi, về phần hai người anh của anh thì chúng ta sẽ đi làm sau."

Hà Tứ Hải cũng không để Tống Thế Hâm đi doạ hai người anh của hắn, để bọn họ đưa tiền, sau đó mới đưa Phùng Liên Hương đến viện dưỡng lão.

Trên thực tế bọn họ có trả tiền hay không thực ra Hà Tứ Hải cũng không thèm để ý, chỉ là muốn cho bọn họ một bài học thôi.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Tống Thế Hâm nghe vậy, liên tục cảm ơn.

"Không cần cám ơn tôi, trên thực tế lần này tập đoàn Thiên Hợp đã có sự trợ giúp rất lớn, anh biết tập đoàn Thiên Hợp chứ?"

Tống Thế Hâm nghe vậy vội vàng gật gật đầu, người sống ở Hợp Châu, có ai mà chưa từng nghe nói đến tập đoàn Thiên Hợp chứ.

"Dưới cờ của tập đoàn Thiên Hợp có viện dưỡng lão của mình, bọn họ cho mẹ anh đi vào mà không cần điều kiện, mãi đến khi nàng qua đời mới thôi." Hà Tứ Hải nói.

"Cảm ơn tiếp dẫn đại nhân." Tống Thế Hâm nói.

Hắn lại không phải người ngu, nếu như không có Hà Tứ Hải thì ai nhận ra hắn chứ, dựa vào cái gì mà vô điều kiện chăm sóc mẹ hắn.

Hà Tứ Hải không nói chuyện, rất nhanh đã lái xe đến bên ngoài thôn Thành Trung trên đường Nhị Lý, trước cửa thôn có mấy chiếc xe, trên một chiếc xe trong đó còn có chữ Khu ở cho người già Thiên Hợp. Hà Tứ Hải dừng xe lại ở ven đường.

Nhìn thấy Hà Tứ Hải bước xuống từ trên xe, La Vũ Dương vội vàng đi tới, phía sau là một người phụ nữ, nhìn dáng vẻ thì có lẽ là thư ký.

"Hà tiên sinh, đã lâu không gặp." La Vũ Dương đưa tay ra từ xa.

"Đúng là một đoạn thời gian rồi, cô về Hợp Châu lúc nào thế?" Hà Tứ Hải bắt tay với nàng một hồi, cười hỏi.

"Thứ ba tuần trước." La Vũ Dương nói.

"Chuyện ở trấn đào Đào Hoa thuận lợi không?" Hà Tứ Hải thuận miệng hỏi một câu.

"Đều rất thuận lợi, La Hoan đang quan sát bên kia, nhưng mà, cuối tháng hẳn là cũng sẽ về Hợp Châu." La Vũ Dương nói.

"Vậy thì tốt, nhưng mà, chút chuyện nhỏ này của tôi lại còn phiền cô phải tự mình đi một chuyến." Hà Tứ Hải nói.

"Đối với chúng tôi mà nói, chuyện của Hà tiên sinh đều là chuyện lớn." La Vũ Dương cười nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy cười cười không lên tiếng, mà là nhìn về phía thư ký phía sau và mấy nhân viên của tập đoàn Thiên Hợp cách đó không xa.

"Tình huống tương đối đặc thù, bởi vì bà lão cũng không phải là không có con. Chúng ta muốn đưa nàng vào viện dưỡng lão, có một số thủ tục là không thể miễn được, tránh cho miệng lưỡi của người đời sau này." Nói đến đây, thái độ của La Vũ Dương lập tức trở nên nghiêm túc, bày ra dáng vẻ vừa khôn khéo lại già dặn.

"Thủ tục?" Hà Tứ Hải không hiểu những thứ này lắm.

"Trên nguyên tắc mà nói thì chúng ta muốn đưa bà lão đến viện dưỡng lão thì cần con cái của nàng đồng ý, thế nhưng cũng không phải là cứ nhất định là vậy. Chúng ta tìm ủy ban nhân dân và đồn công an phụ cận rồi nói với bọn họ một chút tình huống thực tế, sau đó dưới sự chứng kiến của bọn họ, để bà lão ký một phần thỏa thuận là được rồi." La Vũ Dương nói.

"Thì ra con phiền phức như vậy sao, tôi còn cho rằng trực tiếp đưa người đến là được rồi." Hà Tứ Hải có chút bừng tỉnh.

La Vũ Dương nghe vậy cười cười không có lên tiếng, trên thực tế nàng cũng hiểu rõ, biết tuổi của Hà Tứ Hải không lớn lắm, không biết những này cũng có thể thông cảm được.

"Tôi đã sắp xếp người đến công an và ủy ban gần đây rồi, hẳn là sẽ có thể nhanh chóng tìm người đến." La Vũ Dương lại nói.

"Cảm ơn, không nghĩ tới lại phiền toái như vậy."

"Không phiền phức, tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi vẫn tương đối có chữ tín ở Hợp Châu, lại nói đây cũng là là hành vi từ thiện, hẳn là khá dễ làm." La Vũ Dương nghe vậy liền vội vàng nói.

"Vậy được rồi, nhưng mà nếu như nếu như Phùng Liên Hương có hỏi thì cô biết phải nói như thế nào rồi chứ?" Hà Tứ Hải hỏi.

"Biết, nói là Tống Thế Hâm tiên sinh..." Nàng còn chưa nói hết, đã nghe thấy phía sau có người gọi La tổng.

"Tôi đi trước một chuyến." La Vũ Dương nói.

Hà Tứ Hải gật gật đầu.

Nhìn La Vũ Dương vội vã đi trở về, Hà Tứ Hải quay đầu sang hỏi Tống Thế Hâm bên cạnh: "Anh thật sự không chuẩn bị gặp lại mẹ mình một chút sao?"

"Không gặp, thân thể nàng vốn đã không tốt, thương tâm một lần là được rồi, tại sao phải làm cho nàng khổ sở lần thứ hai đây?" Tống Thế Hâm nói.

Hà Tứ Hải nghe vậy thì nhún nhún vai, cũng không cưỡng cầu.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment