La Vũ Dương hầu như không gặp phải ngăn cản gì cả.
Bất luận là ủy ban hay là công an đều không đưa ra nghi vấn gì cả.
Dù sao thì tên tuổi của tập đoàn Thiên Hợp còn ở nơi đó.
Có cần phải đi lừa một bà lão không có vật gì tùy thân sao?
Huống hồ, gần đồn công an còn sắp xếp một cảnh sát dân sự quán sát toàn bộ quá trình, cuối cùng an toàn đưa Phùng Liên Hương đến viện dưỡng lão Thiên Hợp, say khi xác định việc này là thật sau, mới quay trở lại.
"Nhưng mà vì sao lại là bà lão tôi?"
Phùng Liên Hương hỏi câu hỏi mà tất cả mọi người ở đây đều muốn hỏi.
"Bởi vì con trai của bà lúc trước đã tham gia một hoạt động ước nguyện của tập đoàn Thiên Hợp chúng tôi. Chúng tôi rút thăm ra một người may mắn để thực hiện nguyện vọng. Nguyện vọng của con trai bà là hy vọng có thể đưa bà đến viện dưỡng lão an dưỡng tuổi già."
"Con trai của tôi? Là... Là Thế Nghiêu sao?" Phùng Liên Hương cũng không nghĩ nhiều mà trực tiếp hỏi.
Bởi vì từ nhỏ nàng đã đối xử với con thứ hai Tống Thế Nghiêu tốt nhất, đương nhiên người đầu tiên nghĩ đến chính là hắn.
"Không phải, là một người tên là Tống Thế Hâm." La Vũ Dương nói.
Phùng Liên Hương nghe vậy thì hoàn toàn sửng sốt.
Quá rồi một hồi lâu, mới lẩm bẩm: "Lão tam đã qua đời rất lâu rồi."
"Hừm, thời gian của hoạt động này của chúng tôi đúng là hơi dài." La Vũ Dương nói.
Tập đoàn Thiên Hợp thật sự có một hoạt động như vậy, nhưng mà là bất động sản Thiên Hợp làm.
Điều kiện là phải mua bất động sản của tập đoàn Thiên Hợp, có một cơ hội hoàn thành tâm nguyện, đương nhiên tâm nguyện đương nhiên cũng có điều kiện hạn chế, quy định ở trong giá trị bao nhiêu. Người bình thường đều viết là biếu tặng đồ điện gia dụng hoặc là lắp đặt thiết bị cho phòng mới gì đó.
Phùng Liên Hương không nói chuyện, mà là cầm lấy hành lý của nàng, chuẩn bị treo vào trong tủ quần áo của mình.
Viện dưỡng lão sắp xếp cho nàng một phòng đơn, có bàn có ghế tựa, có tủ quần áo, còn có một cái giường, hoàn cảnh rất tốt, tốt hơn nhiều so với chỗ ở trước đây của nàng.
"Bà nội, để cháu đến giúp bà." Thư ký của La Vũ Dương là một người hơn hai mươi tuổi, nhưng lại rất khôn khéo già dặn.
Những mà bước chân vốn chuẩn bị tiến lên lại thu về.
"Không có gì để sắp xếp cả, đều là một ít đồ thay tắm." Hành lý mà Phùng Liên Hương mang đến rất ít, mấy cái túi nilon lớn mà thôi, bên trong đều là quần áo đổi giặt của nàng.
"Hàng năm dựa theo mùa mà mua cho bà lão chút quần áo, tiền cứ báo lên trên, nói là tôi phê chuẩn." La Vũ Dương nói với người phụ trách viện dưỡng lão đang đứng ở phía sau.
La Vũ Dương nói xong, suy nghĩ một chút lại nói: "Sau đó viện dưỡng lão tăng cường thêm phúc lợi này nữa đi, làm một phương án cụ thể rồi đưa cho tôi."
Có La Vũ Dương lên tiếng, chuyện ban đầu không hợp quy cách chẳng mấy chốc đã trở thành quy định.
Phùng Liên Hương mở túi nhựa ra, lấy ra từ trong bọc quần áo hai cái khung ảnh một lớn một nhỉ.
Sau đó dùng ống tay áo xoa xoa, rồi đặt ở trên tủ đầu giường.
Khung ảnh nhỏ hơn chính là một nhà người, một đôi vợ chồng trẻ tuổi ngồi ở trên ghế dài, hai bên trái phải là hai đứa nhóc, trên đùi của người phụ nữ là một đứa nhóc nhỏ hơn.
Mà khung ảnh lớn chính là một người trẻ tuổi mặc quân trang, đứng nghiêm, mắt nhìn thẳng phía trước.
"Anh còn từng đi lính sao?" Hà Tứ Hải đứng ở cửa thấy thế thì quay sang hỏi Tống Thế Hâm.
Tống Thế Hâm xoa xoa gáy, lộ ra nụ cười thật thà.
"Đi lính mấy năm, tay nghề làm bánh chính là học ở trong bộ đội."
Hà Tứ Hải nghe vậy có chút bừng tỉnh.
"Chúng ta đi thôi." Tống Thế Hâm quay lại liền nhìn bà lão ngồi trên giường một lần nữa, sau đó có chút chán nản mà xoay người rời đi.
Lai Tây ngồi xổm ở dưới chân hắn lập tức đứng lên đi theo.
Hà Tứ Hải nhìn bà lão một chút, cũng xoay người rời đi.
La Vũ Dương thấy thì vội đuổi kịp, Hà Tứ Hải khoát nàng một cái, La Vũ Dương lập tức dừng lại.
Thư ký đi tới, nhỏ giọng hỏi: "La tổng, hắn là ai thế?"
La Vũ Dương nghe tiếng lập tức xoay đầu lại, lạnh lùng nhìn nàng rồi nói: "Làm tốt công việc của cô, chuyện không nên hỏi thì không nên hỏi."
"Há, vâng, vâng..." Thư ký sửng sốt một chút, vội vàng cúi đầu.
Nàng rất hiếm thấy La Vũ Dương nói chuyện với thái độ như vậy với nàng. Thật ra nàng còn là sư muội của La Vũ Dương, trước đây ở trường học cũng có quen biết, cho nên trong ngày thường nói chuyện có chút tùy ý.
Nhìn thấy dáng vẻ khủng hoảng của thư ký, vẻ mặt của La Vũ Dương mới hoà hoãn lại: "Hắn không phải là người mà cô có thể hỏi thăm."
Tiểu thư ký cũng nở nụ cười.
"Tôi biết rồi, là tôi đã lắm miệng."
...
Hà Tứ Hải đi tới cửa viện dưỡng lão, đã thấy Tống Thế Hâm chống cột điện ven đường, khóc bù lu bù loa.
Lai Tây yên lặng mà nằm ở dưới chân của hắn.
Nhìn thấy Hà Tứ Hải, hắn vội vàng xoa xoa, bày ra một gương mặt tươi cười.
Hà Tứ Hải có thể lý giải tâm tình của hắn, chô nên cũng không nói thêm cái gì.
Mà là mở miệng hỏi: "Hiện tại muốn đi tìm các anh của anh không?"
Tống Thế Hâm nghe vậy lại sửng sốt, sau đó ngơ ngác mà đứng ở nơi đó, xem ra rất là xoắn xuýt.
Hà Tứ Hải cũng không giục hắn.
Qua rồi một hồi lâu, Tống Thế Hâm mới nở nụ cười, phỏng chừng là nghĩ thông suốt rồi.
"Trước đây tôi đều dùng thái độ tốt để nói chuyện với bọn họ, bọn họ xưa nay đều không nghe, cảm thấy tôi không cps tư cách dạy bọn họ. Đời sau cũng không làm anh em nữa rồi, ngày hôm nay tôi phải đi 'nói chuyện thật tốt' với bọn họ một chút mới được..."
Tống Thế Hâm nói xong, dùng chân nhẹ nhàng đá Lai Tây đang ngồi ở bên cạnh chân mình.
"Chó ngốc, đời sau tao và mày sẽ làm anh em, hoặc là mày làm người, hoặc là tao làm chó..."
"Gâu..."
Lai Tây nhảy lên, bất mãn mà sủa inh ỏi với hắn.
Tống Thế Hâm bắt đầu cười ha hả.
...
"Sau khi đại ca tôi bị nghỉ việc thì bắt đầu chạy taxi cho người ta, mỗi ngày đều rất khổ cực, nhưng mà mấy năm gần đây phần mềm gọi xe xuất hiện nhiều, chạy taxi cho người không đáng bao nhiêu, cho nên đã tự mua một chiếc xe..."
"Trong ngày thường ngoại trừ xe thể thao, chính là ở trong cửa hàng giúp đỡ chị dâu. Chị dâu mở một tiệm bánh gato, cũng bán chút trà sữa gì đó, hiện tại người trẻ tuổi đều thích ăn những thứ này."
Trên đường đi đến nhà đại ca của Tống Thế Hâm, hắn không ngừng thì thào, phảng phất nh\ đang nói cho Hà Tứ Hải nghe, lại phảng phất như đang nói cho chính mình nghe.
Tống Thế Miểu mở cửa hàng ở đường Dụ Tường, nơi này là một phố kinh doanh ở phía Tây, tuy rằng vị trí không phải là rất tốt.
Nhưng xung quanh có không ít tòa nhà, cho nên lượng người đi tới trong ngày thường cũng không ít.
Hơn nữa, nhóm tiêu dùng chính của mấy thứ như bánh ngọt, trà sữa đều là dân văn phòng.
Tiện bánh ngọt của Tống Thế Hâm có tên là bánh ngọt Tinh Tinh, một cái tên rất tầm thường.
Bởi vì con trai của Tống Thế Hâm tên là Tống Phi Tinh, nhũ danh là Tinh Tinh.
Bởi vì là tiệm bánh ngọt theo chuỗi thương hiệu, cho nên bánh ngọt và trà sữa trong cửa hàng bánh ngọt đều khá là rẻ, cộng với hương vị không tệ, cho nên mới có thể sinh tồn trong nhiều sự cạnh tranh.
Lúc mấy người Hà Tứ Hải đến trong cửa hàng đại khái là mười một giờ trưa, lúc này người làm việc xung quanh đều chưa tan tầm, cho nên trong cửa hàng cũng không có người nào.
Hai vợ chồng Tống Thế Miểu đều ở trong cửa hàng, đang đóng gói thức ăn ngoài.
Hà Tứ Hải đưa đèn Dẫn Hồn trong tay cho Tống Thế Hâm.
Tống Thế Hâm có chút ngạc nhiên mà đánh giá, sau đó lại nhìn ở trên người mình một chút.
Cuối cùng quay sang hỏi Lai Tây bên cạnh: "Chó ngốc, mày có phải là có thể nhìn thấy tao rồi?"
"Gâu gâu..."
"Há, là tao ngớ ngẩn, mày vốn dĩ có thể nhìn thấy tao mà."
Tống Thế Hâm liếc mắt nhìn về phía trong cửa hàng, lại bắt đầu có chút do dự, chần chừ không tiến vào.
Hà Tứ Hải không quản hắn nữa mà là đi thẳng vào, sắp tới thời gian ăn trưa rồi, hắn cũng có chút đói bụng, ăn miếng bánh ngọt lót cái bụng đã.
------
Dịch: MBMH Translate