Hà Tứ Hải đi vào trong tiệm, mua một cái bánh gato, một ly trà sữa, giá cả xác thực cũng không có cao lắm!
"Quý khách, đây là bánh gato của anh, anh ngồi đợi một chút, trà sữa lập tức có ngay!" Tống Thế Miểu đem một cái bánh gatô đưa cho Hà Tứ Hải nói.
Bánh gatô là có sẵn, trà sữa cần phải làm thêm.
"Được, cảm ơn." Hà Tứ Hải lấy bánh gatô, tìm một chỗ ngồi ở bên cạnh, cửa hàng không lớn, nhưng là có hai cái bàn cung cấp cho người ngồi.
Tống Thế Miểu, Tống Thế Hâm là hai anh em song sinh rất giống nhau, nhưng mà Tống Thế Miểu nhìn già hơn, trên đầu tóc bạc khá nhiều, còn vợ của hắn là người phụ nữ thấp lùn, đang ở bên cạnh đóng gói chuyển phát nhanh, cho dù có khách tới, cũng không ngẩng đầu lên một cái.
Hà Tứ Hải mới vừa ngồi xuống, Tống Thế Hâm liền đi vào với một cái đèn lồng.
Tống Thế Miểu đang làm trà sữa cho Hà Tứ Hải cảm giác tia sáng tối sầm lại, đầu còn không ngẩng lên, liền theo bản năng mà nói ra: "Hoan nghênh ..."
Tiếp lấy hắn nói không được, con mắt trợn lên tròn vo, gương mặt vẻ mặt khó có thể tin được, cả người dường như bị điểm huyệt đứng đờ ở đó.
"Đại ca, cho em hai cái bánh gato không có nước mật ong." Tống Thế Hâm nhẹ giọng nói.
Lúc này vợ của Tổng Thế Miểu đang dọn dẹp cũng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt gần giống với Tống Thế Miểu.
"Đại ca, cho em hai cái bánh gato không có nước mật ong, em đã lâu lắm không ăn bánh này rồi." Tống Thế Hâm lộ ra vẻ mặt hoài niệm.
"À ... Được ... Được ..." Hầu kết của Tống Thế Miểu giật giật, phát ra một giọng the thé bởi vì căng thẳng.
"Cảm ơn đại ca." Tống Thế Hâm mỉm cười nói, sau đó ngồi xuống một cái bàn trống khác ở bên cạnh.
Chị dâu của Tống Thế Hâm lúc này xoay người lại, đỡ bàn điều khiển, cả người run rẩy, bộng dáng muốn nhìn nhưng lại không dám.
Tống Thế Miểu cầm cái khay, muốn đem bánh gato không có nước mật ong lên đĩa, nhưng mà tay run dữ dội hơn, liên tiếp nhiều lần cũng không nhấc lên được.
Cuối cùng dứt khoát đem tất cả bánh gato trong tủ quầy đều bưng đi ra.
Sau đó ngẩng đầu nhìn ánh nắng chói chang bên ngoài cửa hàng, hít một hơi thật sâu, hai tay cố nén run rẩy, mang ra cho Tống Thế Hâm.
Lúc đi ngang qua người vợ của hắn, cô ấy lộ ra một ánh mắt cầu xin mà lại sợ hãi.
Hắn xưa nay không biết đôi mắt của vợ mình vậy mà có thể biểu đạt ra nhiều đến như vậy.
"Thế Hâm?" Tống Thế Miểu nơm nớp lo sợ mà đem khay đặt lên bàn, lấy dũng khí gọi một tiếng.
"Làm sao? Anh không quen biết em sao? Em nhưng một chút cũng không có thay đổi mà." Tống Thế Hâm cười nói.
Sau đó cầm lấy bánh gatô trên bàn cắn một cái.
"Bánh gato không có nước mật ong của chị dâu ăn rất ngon, đại ca nói chị dâu có một công thức độc đáo, xem ra là sự thật rồi." Tống Thế Hâm cười nói.
Tống Thế Miểu bây giờ về cơ bản có thể xác định được rằng người trước mắt chính là em ba của mình.
Đây là một câu nói đùa lúc trước Tống Thế Hâm lần đầu tiên ăn được bánh gato không có nước mật ong nói với Tống Thế Miểu.
Tống Thế Miểu trong lòng có "Quỷ", tự nhiên cảm thấy bất an mãnh liệt, xoay người liền muốn rời đi.
Nhưng vào lúc này, lại nghe Tống Thế Hâm nhẹ giọng nói: "Đại ca ngồi xuống đi, chúng ta tâm sự với nhau."
Tống Thế Miểu bắt gặp ánh mắt bình tĩnh của Tống Thế Hâm, trong lòng có nỗi sợ hãi không gì sánh được, nhưng lại không thể nói ra lời từ chối.
Hầu kết giật giật, phát ra một âm thanh khô khốc.
"Được."
Nhìn đại ca đang ngồi ở trước mắt nơm nớp lo sợ, Tống Thế Hâm không biết tại sao, nhưng trong lòng cũng chẳng có bao nhiêu hận ý.
"Cha mất sớm, em đối với cha hầu như không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ lúc ấy khóc đến đặc biệt thương tâm, anh còn nói với em, khóc cái gì khóc, cái nhà này còn có anh đây, ấn tượng đặc biệt sâu ..."
"Mẹ tính tình mềm, giống như trời sập xuống vậy, mỗi ngày ở nhà khóc sướt mướt, đều là nhờ đại ca chống đỡ cài nhà này..."
"Anh cùng với bạn bè chạy khắp đất nam trời bắc, chuyện mà em cảm thấy hạnh phúc nhất chính là ngóng trông anh trở về, bởi vì anh vừa về đến liền sẽ mang đồ ăn ngon cho em ..."
Tống Thế Hâm vừa ăn bánh gatô, vừa nhẹ nhàng nói chuyện, không có phẫn nộ, không có chất vấn ...
Tống Thế Miểu ngồi đối diện hắn giống như cũng đang nhớ tới chuyện đã qua, dần dần bình tĩnh lại, không còn sợ hãi nữa.
"Năm ấy em bị Mầm Đại Vĩ trong thôn bắt nạt, anh sau khi biết chuyện cũng không hỏi, liền đem Mầm Đại Vĩ đánh cho vỡ đầu chảy máu, cuối cùng mẹ phải đem một con gà với năm mươi trứng gà trong nhà cho người ta ..."
"Đại ca học lớp ba của em, thật ra em rất không vui, bởi vì anh không đi ra ngoài nữa, em sẽ không thể ăn đồ ăn vặt mà mang anh về, nhưng mà mỗi ngày có thể nhìn thấy đại ca, kỳ thực cũng không tệ lắm ..."
"Đại ca quen biết chị dâu, mẹ rất cao hứng, mỗi ngày đều nói chị dâu tốt ..."
"Nhưng mà sau đó trong xưởng chia phòng ở cho đại ca, đại ca liền dời ra ngoài ở, rất ít trở về nhà..."
Đôi mắt của Tống Thế Miểu bất tri bất giác đỏ lên.
"Anh cùng với anh hai xảy ra mâu thuẫn, em cũng không chen lời vào, mỗi lần cùng mọi người nói vui, các anh cũng là không nghe ..."
"Thế nhưng những điều này cũng không quan trọng, nhưng mà mẹ vẫn luôn hy vọng hai anh em có thể ở chung sống hòa thuận, nào có cái gì đâu vượt qua rào cản ..."
"Không nói những thứ này, nhưng mà mẹ cũng đã lớn tuổi, thân thể lại không tốt, đại ca cùng với anh hai chê bà ấy liên lụy, không muốn chăm sóc bà ấy, kỳ thực cũng không sao hết, em tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, lại còn là độc thân, em có thể chăm sóc được cho bà ấy ..."
"Nhưng mà em bị tai nạn xe cộ, thật sự là không làm việc được, cho nên vẫn là phải làm phiền đại ca cùng với anh hai..."
"Các anh lại chê bà ấy là phiền phức, nhưng bà ấy dù sao cũng là mẹ chúng ta, sinh chúng ta và nuôi chúng ta. Như thế nào cũng phải cấp cho bà ấy một miếng cơm ăn, mà không phải đem bà ấy một mình ở căn nhà cũ chẳng quan tâm, đại ca anh nói có đúng hay không?"
Tống Thế Miểu nghe vậy dĩ nhiên không cảm thấy sợ hãi, chỉ là cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong miệng lẩm bẩm lại một câu cũng không nói được.
"Tai nạn xe cộ bồi thường cho tiền, đó là em lấy mạng đổi lấy, là tiền mua cái mạng này của em ..."
Tống Thế Hâm nói xong, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, cửa hàng này, chính là dùng tiền mua mạng của hắn mà có.
"Em ... Em là tới đưa anh đi sao?" Tống Thế Miểu có chút sợ hãi hỏi.
Vợ của Tống Thế Miểu sau quầy nghe vậy khóc thút thít, lau nước mắt, khóc nói: "Thế Hâm, tất cả đều là chúng tôi sai, cậu cũng không thể đem đại ca cậu mang đi được, cậu mang đại ca cậu đi cái nhà này sẽ bị phá hủy."
"Chị dâu, chị đừng khóc." Tống Thế Hâm tiếp tục nhẹ giọng nói.
"Tôi lần này trở về, không phải là muốn mang bất cứ ai đi, chỉ là có chuyện muốn nói cùng với các chị."
"Cảm ơn, cảm ơn ..."
Tống Thế Hâm không nhìn chị dâu nữa, ánh mắt quay lại, tiếp tục nhìn đại ca trước mặt mình toàn thân run rẩy nói: "Em biết các anh cũng không dư dả, nhưng mà tiền mua mạng em, vẫn là phải trả lại cho mẹ, trong thời gian ngắn không bỏ ra nổi cũng không sao, có thể chậm rãi trả ..."
"Em cầu anh đưa mẹ vào viện dưỡng lão, các anh cũng không cần đón bà ấy trở về, nhưng mà, rảnh rỗi thì đến thăm bà ấy một chút ..."
Tống Thế Miểu vội vàng gật đầu.
Tống Thế Hâm sắc mặt vẫn luôn bình tĩnh rốt cuộc cũng nở nụ cười.
"Đại ca đồng ý với em, nhưng nhất định phải làm đến cũng, không nên gạt em nha."
Tống Thế Miểu vội vàng lắc đầu.
"Sẽ không, sẽ không ..." Chị dâu đứng sau bàn điều khiển luôn mồm nói.
"Hi vọng thật sự sẽ không có, chị dâu, Tinh Tinh với Tiểu Hinh đều không thể rời bỏ đại ca đâu." Tống Thế Hâm đem nửa bánh gatô còn dư để lên bàn.
Sau đó ở trước mắt của bọn họ mờ dần, biến mất không có dấu vết.
Hai vợ chồng như chết lặng, thậm chí không có phát hiện ra vị khách trước đó với chiếc đèn lồng màu đỏ trên bàn đã đồng thời biến mất.
------
Dịch: MBMH Translate