Anh hai của Tống Thế Hâm, trên thực tế sống tốt hơn so với đại ca.
Bởi vì không xin được việc, cho nên rất sớm đã ở bên ngoài lưu lạc, tuy rằng khổ cực, thế nhưng cũng kiếm được chút tiền.
Không chỉ mua nhà, còn mua mặt bằng và mở một siêu thị nhỏ bên ngoài tiểu khu nơi bọn họ ở.
Lần này, Hà Tứ Hải sẽ không đi theo vào.
Tống Thế Hâm tự mình đi vào, tìm anh hai của hắn trò chuyện.
"Cám ơn anh, tiếp dẫn đại nhân." Tống Thế Hâm lần nữa hướng về Hà Tứ Hải bày tỏ lòng biết ơn sâu sắc.
"Không có gì, cậu trả thù lao, tôi hoàn thành tâm nguyện cho cậu." Hà Tứ Hải cười nói.
"So với những việc tiếp dẫn đại nhân đã vì tôi làm việc, tay nghề của tôi có là gì, lại đáng là gì đây." Tống Thế Hâm xoa xoa tay, vẻ mặt ngượng ngùng nói.
"Chỉ cần tôi nguyện ý, đây chính là giao dịch công bằng." Hà Tứ Hải nói.
"Nói chung cảm ơn tiếp dẫn đại nhân, tâm nguyện của tôi đã xong, đi về âm phủ thôi." Tống Thế Hâm nở một nụ cười thoải mái và nhẹ nhõm.
Bên cạnh xuất hiện một chùm sáng.
"Gâu gâu gâu ..." Lai Tây mạnh mẽ sủa.
"Lai Tây."
Tống Thế Hâm ngồi chồm hỗm xuống, sờ sờ đầu của nó, chó ngốc không kêu nữa.
"Tao tới âm phủ chờ mày, chắc chắn rồi, kiếp sau chúng ta làm anh em."
Nói xong đứng dậy, sải bước về phía ánh sáng, biến mất không dấu vết.
"Gâu gâu gâu gâu ..." Lai Tây hướng về phía chỗ đã biến mất sủa dữ dội.
Nhìn Lai Tây nhảy qua nhảy lại.
Hà Tứ Hải bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Lai Tây giống như là một con chó cái ...
"Được rồi, đừng kêu nữa, hiện tại chỉ còn dư lại tâm nguyện của mày thôi."
Hà Tứ Hải sờ đầu của nó, để Lai Tây đang cáu kỉnh bình tĩnh lại.
Sau đó mở cửa xe lên xe.
Chợt nhớ tới, trà sữa của hắn còn chưa được uống,đã đưa tiền rồi.
Nhưng mà buổi trưa đến bây giờ chỉ ăn một cái bánh gatô, thật sự có chút đói bụng.
Thế là Hà Tứ Hải ở ven đường tùy tiện tìm một cửa hàng ăn một chút, liền lái xe trở đón Đào Tử về.
Hôm nay Lưu Vãn Chiếu buổi chiều có việc, tan học muộn hơn.
Đem xe đậu ở gara, mới vừa từ trên xe bước xuống, vậy mà lại bất ngờ gặp được người quen.
"Ồ, Lâm tổng, các anh tại sao lại ở chỗ này?" Hà Tứ Hải vô cùng kinh ngạc hỏi.
Ở gara gặp phải, chính là vợ chồng Lâm Kiến Xuân mang theo Uyển Uyển.
Ngoài ra, phía sau còn có mấy người trông giống như nhân viên.
"hiahiahia ... Ông chủ ... Em chuyển tới nha." Uyển Uyển vui vẻ nói.
Vợ chồng Lâm Kiến Xuân còn chưa nói, Uyển Uyển cũng đã đoạt trả lời trước, đồng thời tránh thoát khỏi tay của Chu Ngọc Quyên, chạy tới đem tay mình nhét vào trong tay Hà Từ Hải.
"Chuyển tới, chỗ này?" Hà Tứ Hải hơi kinh ngạc hỏi.
"Ừm, Uyển Uyển cũng là bạn của Đào Tử với Huyên Huyên, bình thường chạy tới chạy lui cũng rất phiền phức, chúng tôi dứt khoát liền mua căn nhà dưới lầu Hà tiên sinh lại, như vậy về sau cũng thuận tiện hơn." Lâm Kiến Xuân hời hợt nói.
Hà Tứ Hải có phần bó tay, đây chính là thế giới của người có tiền sao?
"Ba ba giỏi quá ~" Uyển Uyển hướng về Lâm Kiến Xuân ra dấu một cái ngón tay cái.
Lâm Kiến Xuân hạnh phúc đến mức miệng không thể ngậm lại, có thể được con gái tán thưởng, tất cả mọi việc hắn làm đều đáng giá.
"Tôi đi đón Đào Tử với Huyên Huyên tan học, em có muốn đi cùng không?" Hà Tứ Hải hướng về lôi kéo tay cô bé hỏi.
Uyển Uyển đương nhiên không chút nghĩ ngợi mà liền gật đầu.
"Hà tiên sinh, tối hôm nay các anh đều đến nhà chúng tôi ăn cơm đi, tôi đã cùng với giáo sư Lưu và những khác chào hỏi rồi." Chu Ngọc Quyên mở miệng nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy gật đầu, sau đó lôi kéo Uyển Uyển ra gara, hướng về phương hướng vườn trẻ mà đi.
"Được rồi, đừng cố ý giẫm lên khối băng, đây đã là lần thứ mấy rồi?" Hà Tứ Hải đỡ lấy Uyển Uyển sắp ngã.
"hiahia ..." Uyển Uyển vui vẻ cười khúc khích.
Cô chính là cố ý, giẫm lên khối băng trơn tuồn tuột, cục cục chít cục cục chít, chơi thật vui.
"Cẩn thận cái mông ngã thành một cái bánh bao lớn đấy." Hà Tứ Hải hù dọa cô nói.
Uyển Uyển nghe vậy, quay đầu nhìn mông lung về phía sau mình, nhưng là vừa quay đầu lại, thì thân mình cũng theo đó mà xoay tròn một vòng như một chú cún con.
"hiahia ... , mông của em có rất nhiều thịt." Uyển Uyển tự tin nói.
"Nha đầu ngốc."
"Chó con, em tên gì?" Cô đem ánh mắt nhìn về phía Lai Tây vẫn luôn đi theo sau họ.
"Tên là Lai Tây." Hà Tứ Hải giải thích.
"Lai Tây, gâu gâu gâu ..." Cô học tiếng chó sủa.
Lai Tây khinh thường trả lời cô.
"Lai Tây, Miêu Miêu Meow ..." Uyển Uyển lại nói.
"Nó là chó, không phải mèo, sao lại Miêu Miêu Meow chứ?" Hà Tứ Hải không nhịn được nói.
"hiahiahia ... ông chủ, em không phải chó, cũng không phải là mèo nhỏ, nhưng mà em không chỉ có thể gâu gâu, còn có thể Miêu Miêu, tại sao Lai Tây lại không làm được như vậy?"
Hà Tứ Hải: -_-||
Có lý có chứng cứ, không thể nào phản bác.
"Vậy được, vậy em thử một chút xem Lai Tây có thể kêu meow hay không." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Sau đó dọc theo đường đi, tất cả đều là tiếng kêu gâu gâu với meow meow của Uyển Uyển.
Nhưng mà mãi cho đến cửa vườn trẻ, Lai Tây cũng không kêu Miêu Miêu được, ngược lại là trở về sủa vài cái.
Nhưng mà điều này cũng đã khiến Uyển Uyển rất hài lòng vô rồi, nhìn Hà Tứ Hải với biểu cảm như sắp khóc.
Hà Tứ Hải vẻ mặt xấu hổ, nó là chó, nó sẽ sủa, không cần phải như vậy sao?
Cổng trường vườn trẻ chật ních phụ huynh, đứa nhỏ vừa nãy dọc theo đường đi nói không ngừng, ôm chân Hà Tứ Hải sợ hãi rụt rè, trốn sau lưng hắn cẩn thận mà theo dõi thế giới này.
Hà Tứ Hải trong lòng thầm than một tiếng, trở tay đem cô bế lên.
......
"Ba ba, ba có biết trưa hôm nay con ăn gì không?" Sau khi đón Đào Tử với Huyên Huyên, Đào Tử lập tức hưng phấn hướng về Hà Tứ Hải nói.
"Không biết, con ăn cái gì?" Hà Tứ Hải hỏi theo cô bé.
"Con ăn đùi gà lớn, một cái thật lớn." Đào Tử hưng phấn nói.
"Thật không? Vậy con thật là lợi hại." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử nghe vậy, ngước cổ nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.
"Ba ba, ba không vui sao?" Đào Tử bỗng nhiên nói.
Hà Tứ Hải nghe vậy có phần giật mình, "Con tại sao lại nói như vậy?"
"Bởi vì ba ba chính là không vui." Đào Tử nói như chuyện đương nhiên.
"Ba không có không vui." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử: → _ →
Rất rõ ràng, cô là không tin.
Huyên Huyên ở bên cạnh nghe vậy, ngẩng đầu lên tò mò nhìn Hà Tứ Hải.
"hiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh, lộ ra một nụ cười tự tin.
"Em biết tại sao ông chủ không vui." Cô bé nói.
Đào Tử với Huyên Huyên đều hiếu kỳ nhìn về phía cô.
"Bởi vì Lai Tây không có kêu meow meow." Uyển Uyển lớn tiếng nói.
Hà Tứ Hải:...
Đây là lấy ở đâu ra vậy.
Đào Tử cùng với Huyên Huyên đầu óc càng mơ hồ hơn, hoàn toàn không hiểu cô đang nói cái gì.
"hiahiahia ... Ông chủ, tôi nói có đúng không?" Uyển Uyển tự tin vô cùng hướng về phía Hà Tứ Hải hỏi.
"Đúng, đúng, em nói đều đúng." Hà Tứ Hải bất đắc dĩ nói.
Nhưng mà Đào Tử quan sát cũng thực sự là nhạy cảm, vậy mà lại nhận ra được anh bởi vì chuyện của Tống Thế Hâm mà nảy sinh ra thương cảm.
"Tối hôm nay, Đào Tử với Huyên Huyên đi tới nhà chị ăn cơm nha, mẹ sẽ làm rất nhiều đồ ăn ngon." Uyển Uyển mở lời mời hai đứa nhỏ.
"Ồ, có thật không?" Uyển Uyển với Huyên Huyên nghe vậy nhìn về phía Hà Tứ Hải.
"Là thật, Uyển Uyển chuyển đến dưới lầu nhà chúng ta." Hà Tứ Hải nói.
Đào Tử với Huyên Huyên nghe vậy hoan hô một tiếng.
"Các em còn có thể chơi đồ chơi của chị, ba ba cùng với mẹ mua cho chị rất nhiều đồ chơi thú vị." Uyển Uyển còn nói ra một cái càng thêm có sức mê hoặc.
Quả nhiên Đào Tử với Huyên Huyên không kịp chờ đợi lôi kéo Uyển Uyển hướng về phương hướng nhà chạy đi, bọn họ không đợi kịp nữa.
Xem ra con heo nhỏ này cũng không phải là ngốc lắm.
------
Dịch: MBMH Translate