Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 586 - Chương 586: Tân Gia Nhà Mới.

Chương 586: Tân Gia Nhà Mới. Chương 586: Tân Gia Nhà Mới.

Lâm Kiến Xuân chuyển tới căn nhà dưới lầu Hà Tứ Hải, loại phòng là giống nhau như đúc, nhưng mà trang trí mới hơn và sang trọng hơn.

Chủ phòng ban đầu là một cặp vợ chồng mới cưới, chuyển tới cũng chưa lâu, lẽ ra không phải trong thời gian ngắn như vậy liền lại dời ra ngoài.

Thế nhưng Lâm Kiến Xuân cho được thật sự là quá nhiều, cho nên bọn họ vội vã liền dời ra ngoài.

Bọn họ tạm thời ở nhà cha mẹ, có tiền, bọn họ có thể mua được nhà to hơn và đẹp hơn, kẻ ngu cũng biết rõ nên chọn như thế nào.

Buổi tối mọi người đều được mời đến làm khách nhà Lâm Kiến Xuân.

Chu Ngọc Quyên sắp xếp Uyển Uyển ở cửa vào "Tiếp khách".

Họ đều biết nhau, Uyển Uyển cũng sẽ không sợ hãi.

"hiahia ... Hoan nghênh tới dùng cơm ..."

"hiahia ... Mẹ nấu cơm ăn rất ngon nha ..."

Vợ chồng Lưu Trung Mưu là người đến đầu tiên, trong tay con mang theo mấy thứ đồ, cũng không thể tay không tới cửa được.

Đây là đưa cho con, Tôn Nhạc Dao đưa cho cô bé một chiếc gối con chó nhỏ bằng vải trên tay.

Uyển Uyển vội vàng đem nó ôm vào trong ngực, gần như là che khuất nửa người mình, thật sự là quá lớn.

Chiếc gối này được Tôn Nhạc Dao lựa chọn rất kỹ lưỡng, đầu tiên là không có lông dài, sẽ không bởi vì rụng lông gây nên bệnh đường hô hấp cho trẻ em.

Ngoài ra, chất liệu là vải cotton tinh khiết, nên sẽ không gây kích ứng da trẻ nhỏ.

Ngoài ra, tạo hình còn phải đáng yêu thú vị.

"Con có thích không?" Tôn Nhạc Dao sờ đầu cô bé hỏi.

"hiahiahia … rất thích."

Uyển Uyển cố gắng đem cái cổ từ sau gối ôm thò ra, gối ôm nhỏ thực sự quá lớn, cảm giác cô có thể ngủ ở trên người nó cũng được.

May thay lúc này, Lâm Kiến Xuân tiến lên giúp nàng, cầm lên giúp nàng.

"Tới thì tới, còn mang theo lễ vật làm gì?" Lâm Kiến Xuân ngoài miệng oán giận nói.

"Tân Gia cũng không thể tay không tới cửa được, cũng không phải là thứ gì quý giá, bình rượu này vẫn là Tứ Hải tặng cho tôi, đêm nay chúng ta cùng nhau uống một chén." Lưu Trung Mưu cười nói.

Lâm Kiến Xuân vội vàng đưa bọn họ vào, Uyển Uyển lại rướn cổ lên hướng về phía sau bọn họ nhìn, lúc này lo lắng hỏi: "Huyên Huyên đâu?"

"Huyên Huyên qua chỗ Đào Tử, sẽ cùng nhau xuống liền." Tôn Nhạc Dao nói.

"Nha ~" Uyển Uyển nghe vậy có phần thất vọng, cô không thể đợi thêm được nữa, tâm đang cào xé như con mèo.

Đúng lúc này, cô nghe thấy được tiếng vang của thang máy.

"hiahiahia ... Hoan nghênh ..." Uyển Uyển không chút nghĩ ngợi, liền lập tức nói.

Sau đó quay đầu nhìn lại, nhưng mà lời nói lại như mắc kẹt ở trong cổ họng, bởi vì người từ trong thang máy đi ra ngoài cũng không phải Đào Tử, mà là Lâm Trạch Vũ.

Uyển Uyển: (???)

Lâm Trạch Vũ: (. _. )

"Làm sao, chị không hoan nghênh tôi phải không?" Lâm Trạch Vũ hơi nghiêng người hỏi.

Uyển Uyển gật đầu, rồi nhanh chóng lắc đầu.

Cô không nghĩ tới Lâm Trạch Vũ sẽ trở về, bởi vì cũng đã lâu rồi chưa thấy hắn.

"Đến, đây là lễ vật tôi cho chị."

Lâm Trạch Vũ ngồi xổm người xuống, lấy ra một con thỏ mập mạp, tròn trịa.

Sau đó công tác phía trên được mở ra, trên thân thỏ con lập tức xuất hiện rất nhiều họa tiết hình chiếu, đồng thời âm nhạc nhẹ nhàng vang lên.

Lâm Trạch Vũ đem nữa người trên con thỏ xốc lên, đèn chiếu ở bụng con thỏ lập tức chiếu lên bức tường trên đầu, đúc ra một chút ánh sao.

"Oa ..." Uyển Uyển há to miệng, trên mặt tràn đầy vui mừng, trong đôi mắt phảng phất đều có ánh sao.

"Thích sao?" Lâm Trạch Vũ nhẹ giọng hỏi.

Uyển Uyển lập tức giống như gà con mổ thóc vậy, dùng sức gật đầu.

"Yêu thích là tốt rồi." Lâm Trạch Vũ đưa tay muốn sờ đầu cô.

Nhưng trong nháy mắt đã bị Uyển Uyển né tránh đi.

Hơn nữa còn chống nạnh, nhướng mày lên nói: "Tôi là chị nhỏ."

"Ha ha, biết rồi, biết rồi, cầm chơi đi." Lâm Trạch Vũ mỉm cười và nhét chiếc đèn chiếu vào trong ngực cô.

"Ồ, tiểu Vũ, con về sớm vậy?" Lâm Kiến Xuân nghe thấy động tĩnh, liền đi ra nhìn thấy con trai, cũng vẻ mặt vui mừng.

"Cha." Lâm Trạch Vũ nghe tiếng vội vàng đứng lên.

"Về đúng lúc lắm, chúng ta sắp ăn cơm tối, hôm nay còn có chú Lưu của con cũng tới." Lâm Kiến Xuân cười nói.

Sau đó cúi đầu nhìn về phía Uyển Uyển, cười hỏi: "Em trai đưa cho con à? Có thích hay không?"

Uyển Uyển khẽ gật đầu một cái.

Lâm Kiến Xuân nhìn thấy cũng rất vui vẻ, sau đó sờ sờ đầu nhỏ của cô nói: "Ông chủ của con cũng sắp xuống rồi, con đợi một chút."

"Được." Uyển Uyển khéo léo đáp một tiếng.

Lâm Kiến Xuân lúc này mới lôi kéo Lâm Trạch Vũ đi vào trong nhà.

Uyển Uyển cúi đầu, tiếp tục nghiên cứu con thỏ nhỏ trên tay.

Mở đèn, đóng lại đèn, mở đèn, đóng lại đèn ...

Bên cạnh còn có một cái nút nhỏ, ấn xuống một cái, sau đó bầu trời đầy sao biến thành đại dương, bên trong đại dương còn có một con Cá Heo Nhỏ ...

"hiahiahia ..."

Uyển Uyển cười đến híp cả mắt.

Đôi chân nhỏ nhảy nhót qua lại tại chỗ.

"Oa ... Thật là lợi hại." Bên cạnh truyền đến một tiếng hoan hô.

Uyển Uyển bị dọa sợ hết hồn, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Huyên Huyên với Đào Tử, ngay lập tức bắt đầu vui vẻ.

"hiahia ..."

Đào Tử với Huyên Huyên lập tức chen lên, tò mò nhìn chiếc đèn chiếu hình con thỏ nhỏ trên tay nàng.

Hà Tứ Hải với Lưu Vãn Chiếu đi ở phía sau cũng đi vào.

Uyển Uyển lập tức ngăn bọn họ ở trước mặt.

"Làm sao vậy?" Hà Tứ Hải nghi hoặc hỏi.

Uyển Uyển ngước cổ nhìn bọn họ.

"Hoan nghênh tới dùng cơm ..." Nói xong, sau đó nhường đường.

Hà Tứ Hải:...

Lưu Vãn Chiếu càng là không nhận ra, thổi phù một tiếng bật cười.

"Đây là đưa cho em." Lưu Vãn Chiếu trên tay cầm quà đưa cho cô nói.

Nhưng mà bây giờ cô không có tay cầm.

"Em giúp chị cầm cái này."

Huyên Huyên ở bên cạnh ngay lập tức đem đèn chiếu hình con thỏ trong tay Uyển Uyển ôm tới.

Uyển Uyển: (⊙ ⊙ )

Nhưng mà cô vẫn đưa tay ra lấy quà của Lưu Vãn Chiếu trước.

"Cảm ơn dì." Nàng nói.

Lưu Vãn Chiếu đưa cho cô là một bộ cọ nước 48 màu.

"Đều vào đi." Hà Tứ Hải đuổi bọn họ đi vào nhà như đuổi heo vậy.

Cha con Lâm Kiến Xuân nghe thấy tiếng nói, tiến lên đón.

"Hà tiên sinh, Lưu tiểu thư, mời vào ..."

Cơm tối rất phong phú, nhưng không hoàn toàn là do Chu Ngọc Quyên làm, có một phần là khách sạn bên ngoài giao tới.

"Việc học của Trạch Vũ cơ bản đã hoàn thành, về sau sẽ ở lại bên cạnh tôi giúp tôi, đến lúc đó phiền mọi người quan tâm ..." Lúc ở trên bàn cơm, Lâm Kiến Xuân chính thức giới thiệu cậu con trai Lâm Trạch Vũ của mình cho mọi người.

Lưu Trung Mưu không ngốc, hắn đương nhiên nhìn ra sự thật trong đó, hắn chỉ là một giáo viên đại học bình thường, có cái gì tốt để chiếu cố, căn bản là không hợp.

Cho nên nói là giới thiệu cho bọn họ, nhưng thật ra là giới thiệu cho Hà Tứ Hải.

"Tôi mời mọi người một chén." Lâm Trạch Vũ đứng dậy, rất cung kính nói: Thái độ tương đối tốt.

Hà Tứ Hải mỉm cười cũng giơ chén lên, những thứ này đều là việc nhỏ mà thôi ...

"Cụng ly." Uyển Uyển ở bên cạnh cũng nâng nước trái cây của cô nhỏ giọng nói.

"Đúng, cụng ly."

Trong tiếng hoan hô của ba đứa nhỏ, đám người uống một hơi cạn sạch.

Đối với Uyển Uyển mà nói, đây là một buổi tốt cực kỳ vui vẻ.

Toàn bộ buổi tối đều là tiếng nàng cười haha.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment