Sinh Hoạt Bình Thường Của Tiếp Dẫn Giả (Dịch)

Chương 587 - Chương 587: Kim Lăng

Chương 587: Kim Lăng Chương 587: Kim Lăng

Hà Tứ Hải chưa bao giờ đến Kim Lăng.

Kim Lăng được mệnh danh là cố đô của Lục triều, với di sản văn hóa sâu sắc, núi non sông nước, phong cảnh tuyệt đẹp.

“Đương nhiên, Kim Lăng còn được mệnh danh là Áp Đô.” Lưu Vãn Chiếu ngồi ở phía sau xe, phổ cập khoa học cho mọi người.

Ban đầu, Hà Tứ Hải chỉ định đưa Đào Tử và Lưu Vãn Chiếu đến Kim Lăng làm việc, sẵn tiện đi dạo một vòng.

Nhưng sau khi hai đứa trẻ tinh nghịch Huyên Huyên và Uyển Uyển nghe được thì cứ bám theo.

“Ông chủ đi đâu thì em đi đó, tụi em là những cô công nhân nhỏ chăm chỉ.” Bọn họ hô vang những khẩu hiệu như vậy.

Thế là cuối cùng đưa Lưu Vãn Chiếu cùng ba người bọn họ lên đường.

Quả nhiên, điều mà Lâm Kiến Xuân cân nhắc là đúng, nếu không thì xe nhỏ quá nhất định sẽ không đủ chỗ ngồi.

“Chị ơi, Áp Đô có phải là có rất nhiều vịt không ạ?” Huyên Huyên tò mò hỏi.

“Áp Đô không phải là có nhiều vịt.”

Ba đứa trẻ: (@_@)

"Được rồi, nhưng quả thực có khá nhiều vịt, ở Kim Lăng có một câu nói rằng, nếu bạn không ăn vịt trong ba ngày, bạn sẽ bị trượt chân khi đi bộ." Lưu Vãn Chiếu nói.

Ba đứa nhỏ nghe xong liền nhìn vào đôi chân nhỏ của mình, mấy ngày trước trượt ngã trong tuyết, chẳng lẽ là vì không ăn vịt sao?

“Ừm, để không bị trượt, chúng ta phải ăn nhiều vịt vào.” Huyên Huyên đập mạnh vào lòng bàn tay, dáng vẻ cứ như đang làm việc lớn.

“Em thực chất là muốn ăn đúng không.” Lưu Vãn Chiếu liếc mắt nhìn thấu trò vặt của cô ấy.

"Hiahia ..." Uyển Uyển ở bên cạnh phát ra tiếng cười đặc trưng.

Đào Tử "pia ~" một tiếng rồi lấy tay che cái miệng nhỏ nhắn của cô ấy lại.

“Đừng cười, đói bụng, ăn vịt.” Đào Tử nói với vẻ mặt thành thật.

“Được rồi, được rồi, khi đến Kim Lăng anh sẽ đưa các em đi ăn thử.” Hà Tứ Hải liếc qua kính chiếu hậu, có chút buồn cười nói.

"Nhưng mà, vịt của Kim Lăng có thực sự ngon như vậy không?"

"Tất nhiên, vịt ba màu Kim Lăng, vịt quay, vịt sốt và vịt rang muối đều có đặc trưng riêng, chị đặc biệt ăn món vịt quay, hơi khác so với những nơi khác, không phải loại da giòn, mà là chấm với nước xốt ... "

"Gì?"

Hà Tứ Hải hơi ngạc nhiên khi nghe điều đó, vì món vịt quay ở quê nhà Hà Thuyền chính là chấm nước sốt…

“Thế thì lần này phải ăn thử xem mùi vị có giống nhau không."

“Ngoài món này ra thì còn có rất nhiều món ngon…”

Khi Lưu Vãn Chiếu đang nói, Hà Tứ Hải thậm chí có thể nghe thấy tiếng ba đứa nhỏ đang nuốt nước bọt ở ghế sau.

Kim Lăng cách Hợp Châu không xa, lái xe hai tiếng đồng hồ là tới rồi.

Bởi vì không định trở về trong ngày nên đến khách sạn để lại hành lý trước.

Sau đó thì chia nhau hành động, Lưu Vãn Chiếu dẫn ba bạn nhỏ đi dạo.

Hà Tứ Hải đưa Lai Tây đi tìm chủ nhân của nó.

Lưu Vãn Chiếu dẫn theo ba đứa nhỏ nhìn như rất nhiều, nhưng thực ra thì chỉ cần trông coi Đào Tử cho tốt là được rồi.

Huyên Huyên và Uyển Uyển thì thực sự không sợ lạc mất họ một chút nào.

Bởi vì bất kể họ đi đến nơi đâu, Hà Tứ Hải vẫn có thể triệu hồi họ trở về bên cạnh chỉ bằng một suy nghĩ.

…….

Theo thông tin mà Đinh Mẫn cung cấp cho Hà Tứ Hải.

Chủ nhân của Lai Tây, cô của Trần Văn Hiên là người kinh doanh đồ nội thất, có xưởng sản xuất đồ nội thất của riêng mình.

Sau khi gia đình họ Trần chuyển đến Kim Lăng, cha của Trần Văn Hiên là Trần Thế Huân đã mở một cửa hàng đồ nội thất ở thành phố nội thất.

Ngoài ra, nhà họ Trần còn có hai bất động sản, một là nhà ở của họ, một là nhà do Trần Văn Hiên đứng tên, lẽ ra là nhà để chuẩn bị cho cuộc hôn nhân sau này của hắn, nhưng hiện tại nó đang được cho thuê.

Trần Văn Hiên năm nay là sinh viên năm hai, cậu ấy đang đi học ở Kim Lăng này.

Và hôm nay là thứ bảy, có lẽ Trần Văn Hiên sẽ từ trường trở về nhà.

Tất nhiên chỉ là có lẽ, không phải tuyệt đối, nhưng Hà Tứ Hải không còn cách nào khác là thử vận may của mình.

“Nhưng mà, nếu mày tìm thấy chủ nhân của mình thì điều gì sẽ xảy ra?” Hà Tứ Hải hỏi Lai Tây đang ở phía sau.

Đồng thời, hắn tò mò nhìn xung quanh.

Kim Lăng thực sự cho hắn một cảm giác khác, hoàn toàn khác với Hợp Châu.

Trên thực tế, Hợp Châu là một thành phố rất mới, Kim Lăng mặc dù có nhiều công trình kiến trúc hiện đại, nhưng vẫn mang đến cho người ta cảm giác sâu nặng về lịch sử.

“Gâu gâu…” Lai Tây sủa lên vài tiếng.

Hà Tứ Hải cũng không hiểu rốt cuộc nó có ý gì.

Theo địa chỉ mà Đinh Mẫn đưa, Hà Tứ Hải đã đi đến Thành phố Nội thất trước.

Có rất nhiều người đến xem nội thất tại thành phố nội thất vào ngày thứ bảy.

Hà Tứ Hải giả vờ như đang xem đồ nội thất, bước vào cửa hàng đồ nội thất do gia đình họ Trần mở.

Bên trong có bán một số đồ nội thất bằng gỗ nguyên khối, trông có vẻ rất cao cấp.

Một nữ nhân viên bán hàng trẻ chào mừng hắn đến, háo hức giới thiệu đồ nội thất cho Hà Tứ Hải.

Còn Lai Tây thì ngồi xổm bên cạnh và nhìn chằm chằm vào con chó, nhưng nó không phản ứng gì cả, vậy người bán hàng này chắc chắn không phải người nhà của Trần Văn Hiên rồi.

Hà Tứ Hải xoay một vòng, ngoài cô bán hàng này ra thì còn có một người khác trong cửa hàng, ngoài ra thì không nhìn thấy cha con Trần Thế Huân.

“Ban đầu cứ nghĩ bọn họ sẽ đến cửa hàng vào thứ bảy.” Hà Tứ Hải nói với Lai Tây.

Có vẻ như kết cấu của hắn nhỏ, tầm nhìn cũng thấp rồi.

Cửa hàng đồ nội thất này thoạt nhìn quy mô cũng không nhỏ, đồ nội thất trông rất cao cấp, làm sao có thể không thuê người ta bán hàng.

Có vẻ như công việc kinh doanh của cô Trần Văn Hiên khá lớn, nếu không thì gia đình họ vốn sống ở làng đô thị sao lại mua được hai căn hộ và mở một cửa hàng lớn như vậy chỉ trong vài năm.

“Vào lúc này, tao cũng không biết có ai ở trong nhà không.” Hà Tứ Hải nói với Lai Tây.

Nhưng là một con chó, nó sẽ chỉ sủa đáp lại Hà Tứ Hải.

"Mà này, mày có tiếng kêu nào mà vừa dũng mãnh, vừa độc đáo không, có thể sủa cho tao biết hai lần được không?"

“Gâu gâu…”

Hà Tứ Hải:…

“Tao nghĩ bây giờ tới nhà chủ của mày rất có khả năng là cũng không có ai, mày coi đó, tại sao chúng ta không đi buổi tối, có nhiều khả năng sẽ ở nhà. Nếu thấy tao nói đúng thì mày sủa gâu một tiếng, nếu tao nói sai thì mày kêu meo một tiếng.”

“Gâu gâu gâu gâu…”

“Được rồi, được rồi, tao biết ý của mày, mày thấy tao nói quá đúng luôn chứ gì?” Hà Tứ Hải sờ vào đầu chó của nó và nói.

“Bây giờ chúng ta đi tìm Vãn Vãn bọn họ thôi, vừa kịp ăn trưa cùng nhau, mày cũng đói rồi đúng không?"

Hà Tứ Hải lấy điện thoại gọi cho Lưu Vãn Chiếu.

Quả nhiên, bọn họ chuẩn bị đi ăn trưa, nghe thấy Hà Tứ Hải sắp qua tới, bọn họ đương nhiên rất vui.

Thế là Hà Tứ Hải trực tiếp bắt một chiếc taxi, chạy nhanh đến địa điểm mà Lưu Vãn Chiếu vừa nói.

Đây là một cửa hàng bên bờ sông Tần Hoài, cổ sắc cổ hương, chỗ bọn họ ngồi ở lầu hai, mở cửa sổ ra có thể nhìn thấy sông Tần Hoài, bờ sông Tần Hoài tấp nập người đi bộ qua lại.

Tuy nhiên, nhìn dòng sông Tần Hoài trước mặt, Hà Tứ Hải lại lộ ra vẻ mặt trầm ngâm.

Con sông không rộng bằng con kênh nhân tạo ở quê nhà này chính là sông Tần Hoài nổi tiếng khắp thế giới sao?

Cứ có cảm giác như bị lừa.

“Ba ba, tụi con hôm nay còn đi đến Cống Viện, dì nói đó là nơi tổ chức kỳ thi đệ nhất học sĩ thời cổ đại, ba có biết kỳ thi đệ nhất học sĩ là gì không? Đó là kỳ thi đại học, sau này con sẽ thi kỳ thi đại học... ” Đào Tử chạy đến bên cạnh, tựa vào bệ cửa sổ bằng gỗ và nói với Hà Tứ Hải.

“Thật không? Vậy thì con phải học chăm chỉ.” Hà Tứ Hải đặt tay lên đầu cô và nói.

Vào lúc này, Hà Tứ Hải nghe thấy một tiếng đàn tranh rất êm tai.

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment