Lưu Vãn Chiếu không hỏi Hà Tứ Hải những lời ngốc nghếch như là tại sao anh ta không thừa nhận quen biết đối phương.
Những người biết những chuyện từng trải qua của Hà Tứ Hải sẽ không bao giờ hỏi một câu hỏi như vậy.
Có thể cô gái trẻ thực sự có ơn với Hà Tứ Hải, nhưng cha mẹ cô ấy đã khiến Hà Tứ Hải đau khổ đến mức suýt mất mạng.
Nếu như quen biết nhau rồi thì để chị gái nhỏ đối mặt với mình như thế nào?
Có lẽ đây là kết cục tốt nhất, biết rằng người kia còn sống và khỏe mạnh là đủ rồi.
“Cũng không biết liệu có cơ hội gặp lại nhau trong tương lai hay không.” Lưu Vãn Chiếu nói.
“Chuyện của sau này, để sau này rồi nói.” Hà Tứ Hải nhìn lên bầu trời xanh và lẩm bẩm.
Đào Tử cũng ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
“Ha ha, kẹo hồ lô.” Đào Tử chỉ vào những đám mây trắng trên bầu trời và nói.
Có một vài đám mây trắng trên bầu trời, được kết nối thành một đường bởi ống thoát khí của máy bay, nhưng không giống kẹo hồ lô bình thường.
“hiahiahia… Kẹo hồ lô lớn.”
Uyển Uyển và Huyên Huyên cũng ngẩng đầu lên nhìn.
“Em muốn ăn một xiên kẹo hồ lô lớn, ah woo ..." Đào Tử há to miệng giả vờ cắn một miếng.
Sau đó…
Mây trắng trên trời bỗng chốc hụt một góc, không biết do gió thổi trúng làm đổi hình dạng, hay là rơi…
Huyên Huyên: (⊙??⊙)
Uyển Uyển: (⊙??⊙)
“Không phải em làm đâu.” Đào Tử lấy bàn tay che cái miệng nhỏ nhắn của mình.
“Ăn ngon không?” Uyên Uyển khẽ hỏi.
Huyên Huyên cũng nhìn với vẻ tò mò.
“Em nói rồi, không phải do em làm mà.” Đào Tử bất lực nói.
Nhưng Uyển Uyển và Huyên Huyên một trái một phải vẫn đang nhìn cô.
Đào Tử cắn một miếng kẹo hồ lô: "Không ngon bằng cái này."
"Ồ ~"
Huyên Huyên với Uyển Uyển lộ ra vẻ mặt bất ngờ nhận ra.
Đào Tử đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, hai đứa trẻ này, tại sao lại không tin lời cô ấy nói chứ, cô ấy là một đứa bé thành thật mà.
…
"Các em đừng ra ngoài vào ban đêm, đi cả ngày ngoài đường rồi, dẫn mấy đứa nhỏ đi tắm, cho chúng xem phim hoạt hình ..." Hà Tứ Hải dặn dò Lưu Vãn Chiếu.
…
“Con trai, con trai, ăn cơm tối xong, đừng nằm ở đây, đưa Lai Tây xuống dưới đi dạo đi.” Ngụy Hiểu Cầm vỗ mạnh vào đùi con trai.
“Oa, mẹ, mẹ làm gì vậy, đau chết đi được, mẹ không thể nhẹ nhàng chút sao?” Trần Văn Hiên đang nằm trên ghế sô pha kêu lên một tiếng rồi ngồi dậy.
“Mới ăn xong đã nằm liền, coi con lười ra dáng vẻ gì rồi kìa, đi mau lên.” Ngụy Hiểu Cầm bất mãn nói.
“Không đi, con đang chơi vòng loại.” Trần Văn Hiên nghe vậy liền từ chối.
“Con có đi hay không, lão Trần, lão Trần…”
“Mẹ làm gì thế, mẹ làm gì thế, có gì thì từ từ nói, mẹ kêu ba con làm gì?” Trần Văn Hiên nghe vậy liền lo lắng.
“Từ từ nói thì con có nghe không? Đi nhanh lên, một tuần mới về một lần, Lai Tây cũng rất nhớ con.” Ngụy Hiểu Cầm bất mãn nói.
“Để chị đi đi, nói không chừng còn có thể giải quyết chuyện đại sự cả đời của chị ấy.” Trần Văn Hiên nói.
Vừa mới dứt lời, Ngụy Hiểu Cầm liền đánh vào chân anh ta một cái.
Trần Văn Hiên giả vờ đau đớn, đau đớn kêu lên, bất mãn nói: "Mẹ, sao mẹ lại đánh con?"
"Nửa đêm, bên ngoài có mấy ông già đang tập thể dục, chị gái con có thể giải quyết chuyện đại sự cả đời gì chứ? Con nói vậy chẳng phải là hỗn láo sao?”
“Mẹ, ông già thì có gì không tốt chứ, ông già…”
Trần Văn Hiên còn muốn nói thêm, nhưng trong nháy mắt, Ngụy Hiểu Cầm trợn to hai mắt, nên vội vàng đổi giọng.
"Ông già cũng có con trai mà đúng không?"
Ngụy Hiểu Cầm nghĩ lại một lúc, cũng thật có lý.
“Ừm, nói đúng lắm, con đưa Lai Tây xuống lầu đi.” Ngụy Hiểu Cầm nói.
“Ủa, tại sao con nói đúng mà vẫn phải xuống lầu chứ?”
“Chị gái của con đã làm việc cả tuần rồi, không dễ dàng gì mà được nghỉ ngơi hai ngày, con đừng để nó vất vả nữa.”
“Con đi học cũng rất vất vả mà.” Trần Văn Hiên ngay lập tức kêu oan.
“Đi xuống đi, mẹ còn không biết con sao, đừng có nhiều lời nữa, đi mau.” Ngụy Hiểu Cầm đẩy vai anh ta một cái.
Trần Văn Hiên không nhìn vào thực tại không được rồi, cũng chỉ có thể chấp nhận số phận của mình.
“Lai Tây, Lai Tây…” Anh ta đứng dậy và hét lên.
Sau đó một con chó Labrador chạy ra khỏi phòng.
Đây là một con chó Labrador rất đẹp.
“Lấy dây của mày ra đây, chúng ta xuống lầu đi dạo.” Trần Văn Hiên nói.
Lai Tây dường như có thể nghe hiểu lời Trần Văn Hiên nói, ngay lập tức chạy đến túm lấy dây xích chó của mình.
“Đi thôi.”
Trần Văn Hiên buộc dây cho Lai Tây, đang định đi ra ngoài thì nghe thấy Ngụy Hiểu Cầm nói: "Tiện đường đi siêu thị mua một ít giấy gói bánh bao đi, sáng ngày mai mẹ làm bánh bao cho các con ăn.”
Trần Văn Hiên: →_→
Anh ta nghi ngờ việc dắt chó đi dạo là giả và yêu cầu anh ta mua giấy gói bánh bao mới là thật.
“Lai Tây, đi đi.” Ngụy Hiểu Cầm nói với Lai Tây mà không nhìn anh ta một cái.
Lai Tây lập tức đứng dậy đi ra khỏi cửa, Trần Văn Hiên đang giữ nó tự nhiên bị lôi ra ngoài.
“Lai Tây, chạy chậm lại, sao mày chạy nhanh vậy, có một anh chàng đẹp trai đang đợi mày ở phía trước sao?” Trần Văn Hiên vừa nói vừa kéo Lai Tây lại.
Đồng thời cất điện thoại trên tay vào trong túi, vốn là muốn vừa đi dạo vừa nhìn vào điện thoại di động, nhưng giờ có vẻ như không thể xem rồi.
Nơi Trần Văn Hiên sống có một công viên, là nơi thích hợp để tập thể dục và dắt chó đi dạo vào ban đêm.
Nhưng lúc này thời tiết lạnh, không có nhiều người trong công viên, Trần Văn Hiên chỉ cần tháo dây và để nó tự vui chơi.
Đây cũng là giống chó Labrador Retriever, nếu những chú chó thông thường thì không dám làm điều này, Labrador Retrievers rất hiền lành, thân thiện với trẻ em và ít khi tấn công người.
…
"Đây là chủ nhân của mày sao?"
“Gâu gâu…”
"Nhưng hình như anh ta còn nuôi một con chó khác."
"Uuuu..."
Lai Tây nằm trên mặt đất và thút thít.
“Mày có cần gặp anh ấy không?” Hà Tứ Hải hỏi.
Lai Tây vội vàng đứng dậy nhưng không động đậy nhiều, chỉ nhìn chủ nhân của nó.
"Ồ, chẳng trách sao Tống Thế Hâm gọi ngươi là chó ngốc, thực sự là ngu ngốc..."
Hà Tứ Hải chạm vào đầu con chó của nó, thắp sáng chiếc đèn linh hồn và bước về phía trước với chiếc đèn trên tay.
Lai Tây nghĩ một hồi rồi đi theo lên phía trước.
Nhưng trước khi họ đến gần.
Con chó mà Trần Văn Hiên dẫn theo chạy về phía họ.
“Lai Tây, đừng chạy xa quá.” Trần Văn Hiên hét lớn.
“Gâu gâu…”
“Gâu gâu…”
Hai con chó cùng sủa lên.
Trần Văn Hiên đi ngang qua họ và nghi ngờ liếc nhìn Lai Tây đang ngồi xổm phía sau Hà Tứ Hải.
Lai Tây chăm chú nhìn chủ nhân của mình, rồi đi ngang qua họ.
Hà Tứ Hải quay đầu lại, nhìn Trần Văn Hiên đang bước tới, rồi nhìn Lai Tây đang nhìn chằm chằm vào anh ta.
Lai Tây đứng dậy và lặng lẽ đi theo sau anh ta.
Hà Tứ Hải mang theo chiếc đèn dẫn hồn và ngồi xuống chiếc ghế nghỉ ngơi.
Nhưng mà Lai Tây nhanh chóng quay lại và ngồi xổm trước mặt Hà Tứ Hải.
“Mày nghĩ thông suốt rồi à, hay là nhìn ra rồi? Mày cũng đừng buồn, ít ra thì anh ta vẫn nhớ tới mày, mày không nghe thấy tên con chó đó là Lai Tây sao?” Hà Tứ Hải sờ đầu chó của nó.
“Gâu gâu…”
“Thực sự không hiểu nổi mày, nếu tâm nguyện đã hoàn thành rồi, hãy xuống âm phủ đi, hy vọng kiếp sau ngươi có thể tái sinh làm người."
“Gâu…” Lai Tây đứng dậy, đuôi vẫy nhanh.
Lúc này, một tia sáng chiếu xuống bên cạnh, Lai Tây biết rằng mình phải đi rồi.
Nó nhìn vào nơi mà Trần Văn Hiên mới vừa rời đi, sủa lên inh ỏi vài tiếng.
Sau đó nó quay đầu lại, vuốt vuốt cái đầu vào lòng bàn tay của Hà Tứ Hải, cuối cùng nhảy vào một quả cầu ánh sáng và biến mất không còn dấu vết.
Hà Tứ Hải cảm thấy cổ họng mình ngứa ngáy một lúc.
Sao không sủa hai tiếng?
------
Dịch: MBMH Translate